“Chúng tôi hết kiên nhẫn rồi!” Một người trong số đó gầm lên, “Diệp Văn Dung bảo chúng tôi hôm nay đến thanh toán, cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu! Coi chúng tôi là trò đùa sao?”
Diệp Anh nhìn đám đông đang phẫn nộ, trong lòng có chút sợ hãi. Chỉ cần những người này còn chút lý trí, họ sẽ không làm gì cô, nhưng một khi họ mất kiểm soát, cô phải làm sao?
“Hôm nay cô không liên lạc được với anh ta thì đừng hòng đi!”
Diệp Anh ôn tồn nói: “Mọi người, tôi hiểu tâm trạng của các vị, tất cả chúng ta đều là người làm ăn, ai cũng không dễ dàng gì. Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho anh Dung, liên lạc với anh ấy.”
Diệp Anh lấy điện thoại ra, bấm số Diệp Văn Dung, sau một tiếng tút ngắn, vang lên giọng nói tổng đài: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, vui lòng gọi lại sau…”
“Hẳn là anh ta còn số điện thoại riêng khác, cô gọi số khác thử xem.”
“Không có.” Diệp Anh thành thật nói, “Tôi chỉ có mỗi số này thôi.”
“Cô còn muốn lừa gạt chúng tôi sao!” Có người túm lấy cánh tay Diệp Anh, “Cô là người nhà họ Diệp, Diệp Văn Dung là anh trai cô, sao cô có thể không liên lạc được với anh ta?”
“Cô nhóc, đừng giở trò!”
Diệp Anh cảm thấy mình như đang chìm trong dòng nước lũ, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị cuốn trôi, cô cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Tôi thực sự không biết, các người giữ tôi lại đây cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mat-thanh-mai-truc-ma-tim-luon-duoc-ca-nguoi-thuong-that-long/3706564/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.