Bên cạnh sân chung cư, bọn trẻ đuổi nhau chạy qua, kèm theo tiếng la hét của người lớn phía sau. Người dắt chó thong thả tản bộ, thỉnh thoảng có đôi tình nhân trẻ tuổi dựa vào nhau đi ngang qua.
Thấy Hứa Phương Trì im lặng hồi lâu, Diệp Anh liền nói: "Nếu không còn việc gì nữa, em về nghỉ ngơi đây."
Hứa Phương Trì giơ tay lên: "Tiểu Diệp..." Những lời phía sau đều mắc kẹt trong cổ họng, không biết nên nói như thế nào.
Anh ta chưa bao giờ phải vắt óc suy nghĩ để bày tỏ với cô, bởi vì mối quan hệ của hai người rất tốt, tốt đến mức chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ của anh ta, cô đều có thể hiểu hết.
Nhưng bây giờ, cô như thể đã ngăn chặn mọi giác quan, chỉ lạnh lùng quay người bỏ đi.
Hứa Phương Trì đứng dưới bóng cây lờ mờ, ngơ ngác nhìn cô.
Diệp Anh không quay đầu lại, bước vào sảnh tòa nhà, lên thang máy, về nhà.
Cô dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại, đôi mắt ướt át đỏ hoe. Cô biết, buông bỏ cuối cùng vẫn khiến người ta đau lòng, buông bỏ anh ta như thể cắt bỏ một đoạn thời gian trong cuộc đời, phủ nhận anh ta như thể phủ nhận chính mình trước đây.
Nhưng không sao, sai thì phải nhận.
Trong bóng tối, Diệp Anh không bật đèn, chỉ có ánh trăng len lỏi vào phòng.
Cô không biết mình đã ngồi trên ghế sô pha bao lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Diệp Anh bừng tỉnh khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mat-thanh-mai-truc-ma-tim-luon-duoc-ca-nguoi-thuong-that-long/3706552/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.