Khi Phong Dịch đi tìm mẹ thì mẹ cậu vừa mới chơi mạt chược xong.
Vừa thấy Phong Dịch, mẹ cậu thoáng ngạc nhiên, nhìn kỹ lại mới nhận ra đây là con trai mình.
Cũng hết cách, gen di truyền nhà họ Phong quá mạnh, ai ai trông mặt cũng trắng, mắt cũng to, còn sợ lạnh nên người người đều trùm áo phao đen.
Giờ bà nhìn khuôn mặt của Phong Dịch mà thấy hơi chóng mặt: "Sao thế?"
"Mẹ, mẹ xử bố đi! Con đang gọi điện cho Kiều Ly thì bố lôi con từ nóc nhà xuống!"
Lâm Lan nữ sĩ day day huyệt Thái Dương: "Con nhớ bạn gái con dữ vậy à?"
"Đương nhiên." Phong Dịch đáp chẳng hề do dự.
Lâm Lan bỏ bàn tay vừa day huyệt Thái Dương xuống, rồi khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nhìn Phong Dịch: "Con yêu con bé à?"
Tiếng yêu này nghe quá sức nghiêm túc.
Mặt Phong Dịch đỏ lựng, cậu xoa xoa vành tai nóng cháy: "Dạ."
Lâm Lan thấy hứng thú, bèn tựa người vào cánh cửa gỗ hỏi: "Sau khi quen con bé, con có nhận ra mình có gì khác không?"
Phong Dịch kiêu ngạo ngẩng cao đầu nói: "Đương nhiên là có, trước khi quen chị ấy con chỉ biết nấu vài món, giờ con có thể xóc chảo rất nghề!"
Bầu không khí nghiêm túc của cuộc chuyện trò giữa mẹ và con cứ thế tan biến, Lâm Lan bất lực lắc đầu: "Không dễ, đúng là không dễ." Cô gái có thể nhận thằng ngốc Phong Dịch này về nhà đúng là một thiên thần.
Bà vỗ vỗ bả vai Phong Dịch: "Nếu con nhớ con bé thế thì đi tìm nó đi."
Phong Dịch hoảng sợ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mai-lai-sang/1791953/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.