Cuối tuần qua đi, đám bạn cùng phòng tề tựu đông đủ, bọn họ vừa quay lại đã thấy Phong Dịch có gì đó khang khác.
Cậu không còn ôm khư khư điện thoại nữa, như thể chạm vào nó sẽ phỏng tay, mà hễ vừa chạm một cái ắt tai cậu sẽ đỏ rực ngay. Lạ nhất là, cậu cứ nhìn màn hình khóa, rồi vừa cười đần vừa nhíu mày thở dài, đây là biểu hiện của con người sao?
Khi bị bọn họ trêu ầm lên, Phong Dịch chỉ lẳng lặng lắc đầu.
Ôi, chắc đây chính là những cảm xúc khi yêu, đủ đắng cay mặn ngọt... Được rồi, không có đắng, thích Kiều Ly nào có gì đắng đâu chứ?
Tâm tư của chàng trai trẻ đang kỳ tương tư đủ để viết thành một cuốn tiểu thuyết dày cộm, cậu nhìn vào bầu trời đêm chẳng có mấy vì sao, cảm thấy mình thật quá đáng, cậu lại vì nỗi hổ thẹn ngại ngùng của bản thân mà cố tình lạnh nhạt Kiều Ly.
Liệu cô có tức giận không? Hay sẽ mừng vui vì sự hững hờ của cậu?
Cậu cứ thấp thỏm mãi, mỗi ngày đều thấy lòng dạ không yên.
Trên thực tế, sự lạnh nhạt của cậu... Chà, đúng là Kiều Ly không hề nhận ra.
Cô đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, mấy năm nay đều cố gắng để thăng chức tăng lương, cả ngày đều bận đến chân không chạm đất. Mãi tới lễ Quốc khánh, khi Phong Dịch đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cô mới nhận ra dạo này mình đã bỏ lơ cậu.
Phong Dịch sợ Kiều Ly giận, cậu không dám gọi cho cô trước mà cứ thế đến thẳng nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mai-lai-sang/1791927/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.