[6]
Tóm lại, Bùi Thời Khởi kiên quyết không thừa nhận mình là tiểu nhân ti tiện, nhướn mày quả quyết là chính Thi Tiểu Âm khóc lóc kêu gào nói mặc quần áo khó chịu nên mới tự cởi ra, ngăn sao cũng không được…
Nữ sinh nhìn ánh mắt kiên định của cậu và chai rượu rỗng trong thùng rác, miễn cưỡng tin lời giải thích rất khó tin này. Từ nhỏ tới lớn, Thi Âm chưa từng uống say mèm, nhưng có lẽ là di truyền từ mẹ, nếu uống hơi nhiều thì sẽ đi ngủ, đầu óc trở nên mơ hồ, tỉnh dậy là không nhớ gì cả.
Bùi Thời Khởi nhìn dáng vẻ suy tư của cô, nhướn mày: “Bé Khăn Đỏ, cậu nói thật cho tớ biết, rốt cuộc cậu đã mơ thấy gì?”
“Hả?”
“Có phải trong mơ, tớ rơi xuống cầu rồi chết không?”
Thi Âm giật mình: “Sao cậu biết?”
… Có thể không biết sao? Ban đầu chém cây cầu suốt nửa tiếng, sau đó lại hỏi sao cậu chưa chết, cuối cùng là nói tại sao cậu lại phản bội cô. Quá dễ đoán.
“Cây cầu đó cũng là do ông làm gãy?”
“Sao sao cậu biết?” Nữ sinh ngỡ ngàng, “Chẳng lẽ tớ nói mớ?!”
“Đúng rồi đó, kinh lắm, còn khóc lóc thảm thiết hỏi sao tớ chưa chết làm tớ chả biết nên trả lời thế nào. Cậu nói thật đi, ở trong mơ cậu làm gì tớ?”
“Là ở trong mơ, cậu làm gì tớ thì có!”
Bùi đại gia không lằng nhằng với cô về vấn đề này: “Vậy được rồi, rốt cuộc ở trong mơ, tớ đã làm gì cậu?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-cau-buoc-den/2844935/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.