Mưa giăng muôn lối, lạc giữa núi rừng chỉ có mái hiên trạm xe buýt che chở cho họ.
Thi Âm lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách, gác cằm lên đầu gối, gọi nhỏ: “Bùi Thời Khởi.”
“Ừm.”
“Cậu không cảm thấy tớ rất đáng thương ư?”
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu như đang thảo luận “Bao giờ tạnh mưa”:
“Có thấy.”
“Vậy tại sao cậu không an ủi tớ?”
“Chẳng lẽ cậu muốn được tớ an ủi?”
“Nhưng… Nhưng ai cũng an ủi tớ.”
“Ồ.” Cậu nhướn mày: “Vậy có ai an ủi được cậu không?”
“…”
“Là vậy đó.”
“Nhưng sao cậu biết an ủi tớ không có tác dụng gì?”
“Tất nhiên tiểu gia biết.”
“Làm sao cậu biết?” Trên vấn đề này, nữ sinh rất bướng bỉnh.
“Biết là biết thôi, trăng sao cái gì.”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị nữa.” Thiếu niên cất điện thoại, nhếch môi nói với cô: “Xe tới rồi.”
Thi Âm nhìn theo tầm mắt của cậu, trong màn mưa giăng ngập lối, một chiếc xe việt dã lao tới, bọt nước bắn tung tóe, sau đó dừng trước trạm xe buýt. Cửa sổ xe được hạ xuống để lộ gương mặt tươi cười quen thuộc: “Tiểu Thập Thất.”
Nam sinh ngạc nhiên nhướn mày: “Sao mẹ lại tới đây?”
“Thế nào, mẹ không được tới đây?”
“Mẹ bảo hôm nay quay phim mà.”
“Giữa quay phim và con trai, tất nhiên con trai quan trọng hơn. Nghe nói Tiểu Thập Thất nhà ta anh hùng cứu mỹ nhân không về nhà được, mẹ nào còn tâm tư quay phim chứ, tất nhiên là phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-cau-buoc-den/2844916/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.