Nữ sinh nương theo ánh mắt của thiếu niên cúi đầu nhìn xuống vai mình. Không biết vì sao dây váy bị đứt lìa và rủ xuống ngực, nếu cô không sửa lại số đo phần ngực váy cho chặt hơn và chỗ eo có dây thắt lưng thì có lẽ bây giờ váy đã bị tuột sạch.
Giờ phút này, đặt toàn bộ sự chú ý lên váy, cô có thể cảm nhận rõ rệt phần trên của váy bị lỏng lẻo hơn nhiều, cũng cảm nhận rõ dây váy bị đứt.
Thi Âm vô thức siết chặt cổ áo khoác đồng phục, giọng run rẩy: “Bị đứt bao lâu rồi?”
“Sau khi tớ đeo huy chương.”
Vậy là cần phải cảm ơn Bùi Thời Khởi, nếu cậu không thấy phiền phức và tự đeo huy chương cho mình mà để cho Thi Âm với tay lên đeo giúp cậu, bộ váy chắc chắn sẽ bị tuột xuống. Tuy bên trong bộ lễ phục, cô không phải trần truồng mà mặc áo lót và quần đùi mặc váy nhưng nó hoàn toàn khác với trường hợp mặc bikini trên bãi biển.
Phía trước là camera, khán đài đầy khán giả, nếu váy cô bị tuột xuống, chắc chắn cô sẽ trở thành trò cười của toàn sân đấu, không tới một tiếng sau, việc này sẽ trở thành chủ đề tán dóc của toàn thể thầy cô và học sinh trong trường, suốt hai năm sau đó Thi Âm không thể nào thoát khỏi hình tượng buồn cười “Con bé trao thưởng bị tuột váy ở nhà thi đấu”.
Dẫu cô bị hại, nhưng cũng như những vụ án cưỡng gian, quần chúng chỉ tập trung chỉ trỏ, giễu cợt cô gái đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-cau-buoc-den/2844834/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.