Bùi Thời Khởi nói đi tìm thầy lang giải cổ dĩ nhiên chỉ là nói đùa, sự thật là cậu đói bụng, muốn tìm cái cớ để về nhà ăn cơm sớm thôi.
Bởi vì hồi bé, Bùi Đại Vương cùng đám huynh đệ tác oai tác quái ở thủ đô, làm náo loạn từ nhà trẻ cho đến trường tiểu học khiến tiếng than khóc thấu trời, hơn nữa mẹ cậu có thân phận đặc biệt, để bảo vệ sự riêng tư và bảo đảm an toàn của con trai nên khi cậu lên cấp hai, người nhà đã chuyển cậu về quê ngoại đi học.
Sau khi về hưu, bà cô của Bùi Thời Khởi đã chuyển về thành phố này để dưỡng lão và tận hưởng cuộc sống, biết tin thì vô cùng vui vẻ, không cần nhờ đã chủ động đòi chăm sóc cháu trai. Bà không có con cái, ba đời nhà họ Bùi cũng khá thưa con, bây giờ chỉ có mình Bùi Thời Khởi là cháu độc đinh.
Từ bé, Bùi Thời Khởi luôn hy vọng bố mẹ sẽ sinh cho mình đứa em để thay cậu gánh vác “tổ nghiệp nhà họ Bùi” mà ông nội trăn trối trước lúc lâm chung. Song, vì muốn giữ dáng nên mẹ cậu đã nhẫn tâm từ chối cậu. Do đó, Thập Thất bé bỏng không tiếc lời trù ẻo chính mình:
“Sao bố mẹ không biết phòng ngừa gì hết vậy? Nhỡ một ngày nào đó con xảy ra chuyện gì thì gia nghiệp của nhà họ Bùi biết tính làm sao?”
Bố cậu đang xem bài thi Ngữ văn đạt bảy mươi sáu điểm của cậu, nghe vậy thì ngẩng đầu, hờ hững nói:
“Bùi Thời Khởi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-cau-buoc-den/2844824/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.