Ông Kim đã làm những gì cần phải làm nhưng đối diện là người đàn ông không thể nào lay chuyển nổi người này. Bella thấp thoáng nghe câu được câu mất, nhưng cũng lờ mờ đoán ra được rằng câu chuyện cũng chẳng đi tới đâu. Mắt Kiếng Cận dường như không có nể mặt chú Sony mà làm theo đúng y như những gì anh ta phải làm. Còn chưa kịp nghĩ tiếp thì thấy Mắt Kiếng Cận đứng lên, giọng nói chậm rãi vang lên nhưng lại làm cho người nghe cảm giác sợ hãi: “đúng ba ngày sau chúng tôi sẽ tới căn nhà thờ đó”. 
- Anh à, uh… giọng chú Kim như tan vỡ. 
- Xin lỗi, tôi không có quyền quyết định về chuyện này. Tôi biết anh là anh của Sony nhưng… chuyện này vượt qua quyền hạn của tôi. Mắt Kiếng Cận trả lời. 
- Uh… uh… ờ, tôi biết rồi. Chú Kim gật gật đầu. 
- Xin lỗi anh, tôi… cũng rất ngại với Sony. Paul gật đầu lần nữa rồi quay lưng ra ngoài. 
Bà Hoa từ trong đi ra, bà nhìn ông Kim rồi thở dài. Bà nói: “thôi anh cũng đừng lo lắng gì nhiều, tụi nhỏ ở nhà của em cũng được. Nhiều người, đông vui”. 
Nhìn gương mặt của chú Kim, Bella thật không nỡ. Gương mặt buồn rười rượi, thật tội ghê. Mẹ Hoa lại càm thảm hơn, cứ than vắng thở dài. Chú Sony lại trầm ngâm và yên lặng hơn từ tối hôm qua đến bây giờ. Đã vậy mình lại còn làm cho Đại Phật tức giận tới quay đầu bỏ đi. Ánh mắt đen đó cứ nghĩ tới là làm cho lòng bất an, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-anh-muon-noi-yeu-em/2313386/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.