Tối nay khi Bella đang chậm chạp đi trên con đường nhỏ để trở về phòng ngủ thì bóng dáng cao to của ai làm cô sợ tới thét lên. Khi định thần nhìn kỷ thì mới thấy đó là Sony, Bella mừng rở kêu lên:“chú, chú về rồi hả?” Không hiểu sao khi nhìn thấy Sony thì Bella chạy nhanh tới, đây là lần đầu tiên cô biểu lộ hành động này với Sony.
Nắm lấy bắp tay của Sony, Bella kêu lên:“sao lần này chú đi lâu dử vậy?” Bella nhìn anh bằng một đôi mắt đầy oán trách, cô gần như là dụi mặt của mình vào cánh tay của Sony. Cảm giác có người thân ở bên cạnh thật là tốt, Bella biết mình cũng nhớ chú Sony rất nhiều.
-Sao vậy? Sony hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cử chỉ này của cô, bóng đêm không rỏ ràng lắm nhưng giọng nói của cô nhỏ tràn đầy chờ mong mình trở về. Sony chợt thấy lòng ấm áp.
-Uh.....uh....chú đi một hơi hơn hai tháng, uh.....Bi chỉ là.....cũng có chút xíu nhớ chú. Bella nhỏ giọng.
-Thiệt? Chỉ có....chút xíu thôi sao? Sony cười cười.
-Ừ, chỉ chút thôi. Bella gật đầu.
-Vậy chú đi tiếp, lần sau đi luôn 6 tháng. Sony gầm gừ. Thật ra trong lòng anh đang nhộn nhịp như vừa trúng được giải thưởng gì đó. Thật rất ấm áp và run rẩy, đó là cảm giác của Sony trong lúc này.
-A không được đi lâu như vậy, Bi sẻ nhớ chú chết luôn. Bella nắm chặt bắp tay của Sony. Chú Sony mà đi lâu như vậy thì đám sói sẻ hành hạ mình tới điên mất.
-Vậy bây giờ Bi nhớ chú bao nhiêu? Sony nhìn cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-anh-muon-noi-yeu-em/143178/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.