Peter cả người toát mồ hôi lạnh ghé vào trên gói quà, đời này y vẫn là lần đầu tiên mất hình tượng như vậy, nhìn thấy ánh mắt mập mờ và tiếng cười thiện ý của các bạn học y liền hiểu. Mọi người sợ rằng chỉ thấy được cả hộp hoa hồng và mấy chữ love kia mà không nhìn thấy được món đồ trong hộp và tấm thiếp kia.
Thật là may mắn.
Cúi đầu ngừng thở, mọi người liền thấy được gương mặt ửng hồng của Ảnh đế.
“Ôi chao, điện hạ, nếu biết người sẽ xấu hổ tôi đã sớm…”
“Tớ không có xấu hổ.” Câu này là lời thật, y là Ảnh đế làm sao có thể chỉ vì một lời tỏ tình mà đô rmặt, thế nhưng hiện tại y không thể không giả vờ ngượng ngùng để che đậy phần lễ vật này, sau đó lén lút xử lý nó.
Nếu như để các người thấy được lại phát ra bệnh tim thì làm sao bây giờ..
“Điện hạ, người là ngôi sao, phải quen với những thứ này rồi chứ.”
“Điện hạ đỏ mặt lên nhìn thật đáng yêu.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Chúng ta có phải cũng nên tặng quà cho điện hạ không?”
“Lễ tình nhân vẫn chưa đến, lễ Giáng sinh còn lâu lắm…Halloween sao?”
“Viết thư tình cũng không cần chọn ngày đâu…”
Halloween… khóe miệng của Peter giật lên một cái, lập tứ đứng dậy cắt đứt không khí thảo luận nhiệt tình của mọi người. Hiển nhiên y đã sớm đem tấm thiếp kia giấu đi mất biệt, đồng thời giấy bao gói quà cũng đã được che lại thật tốt.
“Mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/v-dai-co-mot-be-chuot/3201095/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.