Đối với Severus mà nói, mấy ngày hôm nay cậu quả thực giống như đang sống trên thiên đường.
Hôm đó, cậu vừa lấy hết dũng khí, quyết tâm muốn bước đến chào hỏi cô bé phù thủy mình đã nhìn trộm thật lâu kia, lại phát hiện gần nơi Lily ở xuất hiện thật nhiều người xa lạ, bọn họ tựa hồ muốn làm chuyện quan trọng gì đó, bận rộn đo đạc khắp nơi, còn chỉ trỏ xung quanh, thậm chí có người gõ cửa vài căn hộ bên cạnh nói chuyện.
Bọn họ một hồi cải cọ, một hồi vui vẻ, một hồi uể oải, một hồi khổ não. Quả thực chính là tình cảm phong phú, biến đổi liên tục, nếu không phải thái độ của bọn họ đều rất nghiêm túc, giáo sư hẳn là liền trực tiếp kết luận bọn họ đầu óc có vấn đề.
Sau đó, một người trong số bọn họ xoay người, vừa vặn nhìn về phía cậu. Nếu như là bạn cùng tuổi, góc độ này hẳn là sẽ không nhìn thấy cậu đang nấp trong bụi rậm, thế nhưng đối phương lại là người trưởng thành, với chiều cao kia rõ ràng liền phát hiện được Severus.
Sau đó liền đơn giản rồi, đối phương vừa nhìn thấy sóng mũi cao ngất của giáo sư, còn có cái áo kỳ quái chẳng khác gì đầm bầu kia liền biết mình đã tìm đúng người, thật sự không phí chút công phu nào.
Phải nói, trong cả đám người, Fowler vẫn là phản ứng nhanh nhẹn, ăn nói lưu loát nhất. Đầu tiên là rất có chút tùy tiện xin lỗi, biểu thị bọn họ chiếm chỗ vui chơi của trẻ con là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/v-dai-co-mot-be-chuot/3201053/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.