Ánh đèn ngoài cửa “Bóng đêm” toả sáng rực rỡ, soi rõ hình ảnh Lâm Hạ và vài người khác đang đứng nói chuyện.
Trực giác mách bảo tôi có chuyện không ổn.
Tôi hùng hổ xông lại gần xua mấy con sói hoang xung quanh cô ta ra. Giống như trước đây từng đánh vài thằng lưu manh dám bắt nạt em trai tôi vậy.
Khi đó tôi thấy bản thân mới anh hùng làm sao, cơ mà sau đấy thì hối hận vô vàn.
Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ quả nhiên chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp, tôi chẳng những không tài nghệ mà tay còn cóc có vũ khí, hậu quả là nhanh chóng bị đánh đến bầm dập mặt mũi.
Trên đường bị đưa đến cục cảnh sát, Lâm Hạ vẫn cúi đầu chẳng nói lời nào, nếu người đẹp đã không mở miệng thì tôi đây cũng nên thức thời mà duy trì im lặng.
Sau khi bị các bác cảnh sát giảng một thôi một hồi, họ gọi điện cho người nhà đến dẫn chúng tôi về.
Lâm Hạ bấm số gọi, chốc lát sau đã có một người đàn ông vội vã chạy vào.
Nhìn thoáng qua là một anh chàng rất thanh tao nho nhã, điển hình của phần tử trí thức thời đại, cơ mà lúc nhìn kỹ hơn một chút, tôi phát hiện người này cực thanh tú, không phải kiểu nữ tính như con gái mà lại đem đến cảm giác rất dễ chịu, sự hấp dẫn mạnh mẽ ấy có khả năng thu hút cả nam lẫn nữ.
Ít nhất tôi đã bị hớp hồn, ánh mắt dán chặt không dứt ra nổi.
“Hôm nay rất cám ơn cậu, tôi đưa cậu về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-vien-luu-truong/103595/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.