Nửa tháng hành trình, rốtcuộc người của Đan gia cũng vào đến kinh thành. Đan Chính vẻ mặt luôn tươicười, nhưng còn Đan Quân thì vẻ mặt u ám, không nói lời nào.
Họ vừa vào kinh, ngay lậptức đã được người của Hiên Viên Trạch đón vào cung, dù Hiên Viên Trạch quả thậtkhông muốn làm chuyện này, nhưng vì thái hậu bức bách, cho nên hắn đành nghetheo.
“ Quân nhi, phụ thân hyvọng con vì Đan gia mà suy xét kỹ, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường,sau khi con lấy Quận chúa rồi, muốn lấy thêm tiểu thiếp, phụ thân cũng sẽ khôngphản đối” Đan Chính nhìn nhi tử thật tình khuyên bảo, hắn thật sự hy vọng nhitử có thể nghĩ thông suốt, mà không làm chuyện dại dột.
Đan Quân không nói, chỉim lặng, trong lòng không ngừng lo lắng cho Từ Mạn Kiều, hắn vốn định nhờ ngườisắp xếp cho nàng, nào ngờ phụ thân lại ra tay trước, phái người trừ đi nàng,nhưng mà điều làm hắn nghi hoặc chính là, khi người của hắn đến nơi, thì Từ MạnKiều đã được người khác cứu đi, nhưng hiện tại lại không rõ tung tích, khiếnhắn cảm thấy bất an vô cùng.
Đan Chính nhìn thấy hắnnhư vậy, cũng không nói gì thêm, dù sao cái kia kỹ nữ cũng đã diệt trừ, cho dùĐan Quân có muốn làm gì đi chăng nữa, cũng không còn khả năng, cho nên khôngcần thiết phải lo lắng nữa.
…………….
Dù vào cung, nhưng mà dochưa được triệu kiến, nên hai phụ tử vẫn tạm thời ở lại tẩm cung bên trong. ĐanChính từng lạ đại thần, hiểu biết lễ nghi, nên suốt mấy ngày, hai phụ tử đềukhông đi loạn, chỉ ngoan ngoãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-van/1618803/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.