Không bao lâu, mấy lãogiã trên tường dần yên lặng hẳn, thống khổ cũng không còn, chỉ thấy thân thểnhững người này bắt đầu tan chảy ra, đến cuối cùng, bất luận quần áo, da thịt,xương cốt đều không còn, tất cả còn lại chỉ là một vũng máu mà thôi. “ Tiếp tục đi.” Uyển Vânlạnh giọng nhìn vào phòng giam ra lệnh. Ngay lập tức mấy hắc ytiến vào, đem đám người của Thanh Châu phủ nha cùng Lạc Mẫn Diệu lôi ra, tróivào trên tường, ngay chỗ của mấy lão giã vừa rồi. “ Vũ, những người kiagiao cho huynh, riêng Lạc Mẫn Diệu để cho ta.” Uyển Vân nhìn Hiên Viên Vũ bìnhtĩnh nói, xem ra tâm trạng của nàng đã ổn định trở lại rồi. “ Ân, nàng chỉ việc ngồimột bên theo dõi là được rồi.” Hiên Viên Vũ gật đầu nhẹ đáp ứng, sau đó lôi kéoUyển Vân ngồi xuống cùng một chiếc ghế với mình, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng,thái độ vô cùng ôn nhu. Điều này làm cho Lạc MẫnDiệu đang bị trói trên tường vô cùng khó chịu, ánh mắt nàng ta lóe lên một tiangoan độc nhìn chằm chằm vào Uyển Vân, không thể nào phủ nhận, những cử chỉ củaHiên Viên Vũ vừa rồi, đã làm cho nàng ta bị đả kích rất lớn. Bất quá nếu để nàng tabiết, sở dĩ Hiên Viên Vũ lại hành động như thế, nguyên nhân không chỉ vì y muốnan ủi Uyển Vân, mà còn vì y nhận được sự âm thầm ra hiệu của Uyển Vân, khôngbiết nàng ta sẽ có phản ứng gì nữa. Bất quá Uyển Vân chính làcố tình như thế, nếu nàng đã nhận định Hiên Viên Vũ, thì nàng tuyệt sẽ để bấtluận kẻ nào có ý đồ với y, nàng vốn là kẻ ích kỷ, cho nên nàng tuyệt sẽ khôngcùng nữ nhân khác chia sẻ nam nhân của mình. Nếu Lạc Mẫn Diệu đã có can đảm mơtưởng đến y, thì nàng ta nên chuẩn bị tinh thần mà chờ đợi sự đáp trả của nàng. “ Ảnh Nhất. tìm mấy cáihòm bò cạp cùng rết đến đây, ta sợ một hòm rắn này, mấy vị khách của chúng takhông đủ dùng.” Hiên Viên Vũ ôm sát lấy Uyển Vân, cúi đầu ngửi một chút hươngthơm trên người nàng, tay mềm nhẹ vuốt mái tóc mềm mại của nàng, nhẹ giọng lêntiếng, một bộ dạng những lời y vừa nói chẳng là gì cả, và cũng chẳng liên quanđến y. “ Dạ.” Ảnh Nhất lĩnh mệnhrời đi. “ Nguyệt Minh, lấy raThánh Thủy, tiếp đãi vị Lạc tiểu thư này, để nàng ta không cần trách ta bỏ quênnàng ta.” Uyển Vân mỉm cười nắm lấy tay Hiên Viên Vũ, nhẹ giọng ra lệnh. “ Dạ.” Nguyệt Minh cũngnhận mệnh rời khỏi. Giờ đây trong đại lao,tất cả tội phạm khác đang bị giam trong phòng giam, đều dùng ánh mắt sợ hãinhìn chằm chằm vào Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vân, trong số đó cũng có những têntội phạm là thổ phỉ, hoặc hung thủ giết người, họ lúc trước dám nhận mình là ácnhân, nhưng hôm nay khi chứng kiến cảnh tượng này, họ mới biết cái gì gọi là‘ếch ngồi đáy giếng’. Trong mắt họ giờ phútnày, Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vân, một người chính là Tu La, một người chính làÁc Quỷ, giết nhiều người bằng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, mà còn một bộ dạngnhư không có gì, thậm chí còn ngồi đó liếc mắt đưa tình, tình chàng ý thiếp,đúng là làm mọi người đều mở rộng tầm nhìn. Hai người này quả thật vô cùng xứngđôi, là vật hợp theo loài, đúng là không còn gì có thể nói nữa. Chẳng bao lâu, Ảnh Nhấtcùng Nguyệt Minh đều đã quay lại, Nguyệt Minh tiến đến lại gần Lạc Mẫn Diệu,đem một cái lọ đổ vào miệng nàng ta, sau đó đưa tay điểm huyệt, để nàng ta đemThánh Thủy nuốt xuống, rồi lui lại đứng phía sau Uyển Vân. Ảnh Nhất thì phía sau dẫntheo thêm mấy hắc y, khiêng ba cái hòm, Ảnh nhị thấy vậy lập tức tiếp nhận, sauđó ra hiệu cho mấy hắc y đang đứng gần tường, mấy người này hiểu ý, lập tức đemtừng người một ném vào trong hòm, nhất thời cả đại lao vang lên tiếng la thảmthiết, cứ như địa ngục nhân gian, khiến cho những phạm nhân trong lao đều sợhãi ngồi co lại một góc, không dám nhìn cảnh tượng bên ngoài. Nửa canh giờ trôi qua,Lạc Mẫn Diệu giờ đây một bộ thống khổ vô cùng, dung mạo nàng ta giờ đây đã biếndị, ngũ quan vặn vẹo, hoàn toàn không còn nhận ra nữa. Nữ nhi bị như thế, nhưngngười cha như Lạc Quản Sanh lại chưa từng ghé qua xem, chuyện này quả thật cóchút quỷ dị. Bất quá người ngoài lạikhông biết, Lạc Quản Sanh thật chất không phải không muốn đi, mà là không thểđi, vì Lạc Mẫn Diệu thông đồng phản tặc có ý định tạo phản, nên cả Lạc gia đềuđã bị bắt áp giải về kinh, để cho Hình bộ xử lý. “ Chậc chậc. Vũ, chiêunay của huynh quả thật đủ độc a, xem kìa, những người đó trước khi chết đều rấtthống khổ, hơn nữa còn là chết không toàn thây” Uyển Vân nhìn những thi thểtrong hòm không khỏi cảm thán. Mọi người nghe lời nàngnói, khóe miệng không khỏi rút trừu, bọn họ thật không biết gì để nói với nàngnữa, thủ đoạn của nàng đối phó người ta cũng đâu thua kém gì đâu, vậy mà nàngcòn nói vương gia độc. “ Nga, là do Vân nhi củata nhân từ mà thôi” Hiên Viên Vũ cũng không bận tâm đến thái độ của mọingười,vẫn giữ thái độ ôn nhu mỉm cười, không tiếc lời ‘khen’ Uyển Vân. Mọi người nghe xong lờiHiên Viên Vũ không khỏi muốn trực tiếp ngất cho y xem, hai người này thật sự làmột đôi mà, người họa người xướng theo, một bộ không quan tâm đến mọi ngườixung quanh, trong mắt chỉ có đối phương, đúng là đủ ích kỷ, đủ lãnh huyết. Tiếng la thét rốt cuộccũng lặng hẳn, tất cả loạn đảng đều đã chết, duy chỉ có Lạc Mẫn Diệu là vẫn cònsống. Tuy nhiên hiện giờ nàng ta có thể nói là sống không bằng chết, nàng tahiện giờ chỉ muốn chết cho xong, giờ đây trong mắt nàng, Uyển Vân không còn làmột Quận chúa yếu đuối nữa, mà là Ác ma, nàng vốn không phải đối thủ của nàngta, nàng từ lúc đầu đáng lý ra không nên đánh chủ ý lên người Hiên Viên Vũ đểrồi có kết cục hôm nay, nàng biết sở dĩ Uyển Vân hành hạ nàng như vậy chẳng qualà do nàng dám có ý đồ với Hiên Viên Vũ, nếu không thì nàng đã có thể chết mộtcách tử tế rồi, không phải chịu khổ như thế. “ Nếu có kiếp sau, đừngbao giờ để ý đến nam nhân của ta.” dường như đã hành hạ đủ, Uyển Vân tiến đếngần nằm lấy cằm của Lạc Mẫn Diệu lạnh giọng cảnh cáo. Sau đó tay dùng lực,‘Rắc’, một tiếng thanh thúy, Lạc Mẫn Diệu từ nay biến mất trên đời này, thuộchạ Hiên Viên Vũ bên cạnh nghe lời nói của Uyển Vân không khỏi nhíu mày, ‘ Quậnchúa nói vương gia là nam nhân của Quận chúa, phải biết điều đối với một namnhân mà nói chính là sỉ nhục, nhưng mà tựa hồ vương gia nhà họ lại không bậntâm, hơn nữa thái độ còn là vô cùng hưởng thụ cùng hài lòng’, điều này làm chomọi người không khỏi ngạc nhiên không thôi. Họ đã đoán không sai, quảthật hiện giờ Hiên Viên Vũ đang vô cùng sung sướng, niềm vui trong lòng y hiệngiờ thậm chí so với việc y đánh bại Thác Ngân kỵ binh năm đó còn lớn hơn rấtnhiều vì rốt cuộc Vân nhi của y cũng đã chân chính thừa nhận vị trí của y tronglòng nàng, dù lời nói của nàng có thể nói là trái với lẽ thường, nhưng mà y lạivô cùng vui mừng chấp nhận. Sau khi giải quyết tất cảloạn đảng, Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vân đem ý định của Tiểu Điệp nói lại vớiTrương Đức, Trương Đức không suy nghĩ, lập tức đồng ý, dù sao y cũng không có ýđịnh tiếp tục ở lại chốn quan trường nữa. Cho nên y đã ngay lập tứclàm theo, khi đi còn đem theo Chu Hồng cùng đến kinh thành, vì y đã hứa với ChuNam là sẽ chăm sóc cho Chu Hồng, hơn nữa thì phủ đệ của y ở kinh thành mà TiểuĐiệp vừa mua, cũng chưa có quản gia, nên y quyết định để Chu Hồng đảm nhận côngviệc này. Hiên Viên Vũ cùng UyểnVân thấy Chu Hồng là người thành thật, nên cũng không có ý kiến, sau khi đemmọi chuyện thu xếp xong, và đưa Lạc Châutri huyện tạm thời lên làm ngũ châu tri phủ, thì Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vânquyết định hồi kinh, dù sao thì họ rời đi đã lâu, Uyển Vân vẫn không yên tâmTiểu Điệp một mình trong cung, dù trước khi đi nàng đã sắp xếp trước, nhưng màdù sao nàng vẫn mong sớm quay về để cho an tâm hơn, nên Hiên Viên Vũ quyết địnhlập tức hồi kinh, không hề chần chờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]