“Cái… cái gì?”: Cô nhất thời chưa tiêu thụ hết lượng thông tin từ anh mà nhíu mày :”Thẩm Hạo, anh định đổ lỗi sang cho em à. Rốt cuộc anh muốn gì hả, em không đánh anh nên anh không sợ em đúng không?” 
“Vậy em muốn đánh anh không?”: Thẩm Hạo bình tĩnh lên tiếng. Vậy mà cô lại gật đầu :”Đúng nha, anh đáng bị đánh” 
Ánh mắt anh nhìn cô sâu xa rồi mở miệng :”Chúng ta không thể đánh nhau ngoài đường được. Vào khách sạn nhé, anh để em đánh em thoải mái” 
Không biết lúc đó đầu cô nghĩ như thế nào lại đồng ý. Khóe môi của Thẩm Hạo liền nâng cao lên :”Được, chúng ta đến khách sạn” 
[…] 
Cánh cửa khách sạn vừa đóng lại, Thẩm Hạo đã chặn cô trong lòng ngực. Bàn tay đỡ gáy cô mà hôn, đôi môi bạc lạnh lẽo áp xuống bất ngờ khiến Triệu Cửu Uyên không khỏi rùng mình. Nụ hôn kéo dài rất lâu, đầu óc của cô bị anh hôn đến trống rỗng và chuyện gì nên xảy ra cũng đã xảy ra 
[…] 
“Cô ơi, đã đến chỗ rồi”: Tiếng của bác tài xế đã đánh thức cô khỏi cơn suy nghĩ, Triệu Cửu Uyên chớp mắt khẽ thở dài thanh toán tiền taxi rồi xuống xe. Cô lặng lẽ bước vào nhà mình, sau đó nằm lên chiếc giường êm ái của mình 
Tiếng điện thoại của cô bỗng dưng vang lên, người gọi là Thẩm Hạo. Cô khẽ nhíu mày rồi nhấn nút tắt nguồn, ánh mắt cô nhìn trên trần nhà. Có phải hai người bọn họ đã đi xa quá rồi không? Bỏ đi thì không đành 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-uong/2723635/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.