Bà Trần bình tĩnh tiếp tục việc cắm hoa, nhàn nhạt trả lời :”Con gắp gì chứ?”
“Mẹ, mong mẹ sẽ làm được. Nếu không cuộc sống sau này thế nào, mẹ rõ rồi đấy”: Cô trừng mắt nhìn người mình gọi là mẹ, cùng lúc đó hai người đàn ông một trung niên, một chững chạc bước vào
“Ngọc Nhi, sao con dám nói với mẹ mình như vậy?”
Người vừa nói là cha Trần, Trần Ngọc cười lạnh liếc mắt :”Ông đau lòng sao?”
“Ngọc Nhi, con…”: Cha Trần bị lời nói của cô làm cho tức đến nghẹn họng, người đàn ông chững chạc bên cạnh ông khẽ lên tiếng :”Chị, chị mới về sao?”
“Hừ, đây là nhà tao, tao không thể về?”
“Không phải, em không có ý này”: Người đó gãi đầu lên tiếng, sau đó cha Trần liền lên tiếng can ngăn :”Ngọc Nhi, con lên phòng nghỉ ngơi đi”
Trần Ngọc nhìn ba người họ rồi hừ lạnh xoay người bước chân lên lầu. Trong phòng khách chỉ còn lại ba người, giống như một gia đình hạnh phúc. Điều này lại làm cho cô càng tức giận hơn
“A a a a, tại sao chứ? Tại sao tất cả bọn họ đều có cha mẹ thương yêu chứ?”
Cô đập vỡ từng lọ hoa, bình hoa lẫn đồ trang trí trong phòng, sau cùng lại xô đổ cả bàn trang điểm của mình. Trong phòng vô cùng bừa bộn, riêng một chiếc bàn nhỏ lại gọn gàng sạch sẽ đến lại. Trên chiếc bàn kia để một bức ảnh đã nhòe màu, được lồng trong khung kính
[…]
“Cửu Uyên, đây là sự thật?”: Lý Lan Anh cầm tờ giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-uong/2723567/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.