Tương kiến thì nan biệt diệc nan
Đông phong vô lực bách hoa tàn
Xuân tàm đáo tử ti phương tận
Lạp cự thành hôi lệ thủy can(1)
Kiếm, hương vị, hô hấp, người.
Cho dù hắc y nhân không nói một chữ, chỉ đứng sau lưng Linh. Tim đập có vẻ không ổn định, Kỳ Phóng lúc này lại có cảm giác như thế, còn hô hấp của Tông Linh lại có vẻ có chút dồn dập.
Bốn tháng trôi qua, bất kể Tông Linh ở nơi nào đều có cùng một giấc mộng. Trong mộng Kỳ Phóng vẫn tay trong tay với y, bên tai của y thì thào nhỏ nhẹ. Trong mộng hạnh phúc như vậy, nhưng khi tỉnh giấc lại cô độc. Lệ không thể rơi, cũng không oán trách gì. Bởi vì chính y là người lựa chọn từ bỏ, nên y phải nếm trải qua cảm giác này!
Đã nhiều lần tự hỏi chính mình: Hắn sẽ tìm đến ta sao? Hắn sẽ tha thứ cho y vì buông tay sao? Nhiều lần cũng đã khẳng định: “Hắn nhất định như thế, vì hắn yêu y!” Nhưng ngày càng thất vọng: “Vì cái gì? Thời gian trôi qua thật lâu, một tháng, hai tháng… Y cũng không còn nhớ rõ là bao lâu.”
Hoàng thành, thư phòng của quốc vương.
Không khí bây giờ thật khác thường. Yêu, hận. Hiện tại, quá khứ, đúng, sai. Sinh, tử.
Lựa chọn chỉ có một!
Đúng sai chỉ trong giây lát!
“Không thể giết ông ta.” Cuối cùng Kỳ Phóng cũng mở miệng.
“A?” Tông Linh hoàn toàn thất thần, “Hắn không phải muốn tới tìm ta, chỉ vì muốn ngăn ta giết cừu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-uong-thac/2255079/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.