Ba năm sau____
“A____” một tiếng thét thê lương chói tai trong phòngtrúc tĩnh lặng truyền ra, choàng tỉnh giữa cơn ác mộng, Đường Linh Nhikhó nhọc mở mắt.
“Mơ, chỉ là mơ…” nàng thở hổn hển, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, đôi mắt mở to chứa đầy hoảng sợ.
Nặng nề ngồi dậy, cơ hồ như một bản năng, nàng chạy tới bên chiếc gương đồng cách đó vài bước.
“A___” âm thanh tuyệt vọng từ trong cổ họng phát ra, nàng kêu khàn cả giọng,tiếng kêu chất chứa bi thương. Vội vàng che mặt lùi lại, lảo đảo vấpngã, thân thể lại lãnh thêm vết thương, nhưng nàng không hề có cảm giácđau.
Không, nàng không nên nhìn nữa! Kia không phải khuôn mặt củanàng, nữ nhân xấu xí như ma quỷ kia, không phải nàng, không phải nàng__ngã ngồi bệt xuống đất, nàng cuộn tròn thân hình nhỏ bé, run run khócnức nở.
Ba năm! Nàng vẫn không thể bình tĩnh đối diện với gương mặtđáng sợ này, chất độc tàn phá cơ thể, điên cuồng xé rách từng mảng dathịt, bóp méo hoàn toàn dung mạo ban đầu.
Làm sao? Nàng làm sao cóthể tiếp nhận đây? Một gương mặt ngay cả chính bản thân mình cũng buồnnôn kinh sợ, vậy còn mong chờ ai có thể tiếp nhận?
Sẽ không, sẽ không có người nào chịu tiếp nhận nàng, bao gồm cả… nam nhân nàng yêu nhất kiếp này.
Dòng suy nghĩ lan man chắp cánh, bay tới ba năm trước, cái ngày tuyệt vọngấy ── ngày đó, nàng cũng tuyệt vọng đứng bên vách đá. Ngay khi nhắm mắtlại, vào thời khắc đối mặt với cái chết, bên tai bỗng có tiếng nói:“Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-uong-le/2318378/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.