“Vũ Vũ, từ lúc ngươi từ Diệp gia trở về vẻ mặt thực kì quái ni. Ngươi đã gặp chuyện gì phải không?”
“Diệp tiểu thư không đẹp sao?”
“Hay ngươi bị người ta đuổi ra ngòai?”
“Vũ Vũ, sao không trả lời? Ngươi lại ngồi đó vẽ tên Phong Lưu gia gì gì đấy phải không? Mấy ngày nay tranh hắn đã dán đầy phòng rồi. A, đã vẽ thôi sao còn cắm phi tiêu nhiều như vậy. Ngươi xem, tờ giấy muốn lủng luôn rồi kìa!”
“Buổi sáng ngươi ngủ nói mơ lớn lắm đó. Còn gọi cái gì “Văn Linh quân”. Y là là ai? Đã vậy lúc tỉnh lại thì thở hổn thở hển, mặt mày đỏ ửng. Ngươi rốt cuộc bị cái lọai bệnh gì thế?”
“Vũ Vũ… ngươi làm sao lại thẫn thờ như vậy…”
“Vũ Vũ… ma ma lo cho ngươi lắm…”
“Vũ Vũ…”
…
“Haizz”
…
“Vũ Vũ, ngươi có khách.”
“Cô cô, ta muốn ngủ, ngươi bảo họ về đi, đừng làm phiền ta…”
“Cả ta ngươi cũng dám không tiếp?”
“Ách! Ngươi… sao…”
“Phiền bà lưu Phi Vũ cùng ta trò chuyện một lát.”
“Dạ, Vương gia”
…
“Ngươi tìm ra ta?”
“Muốn thì tìm được thôi.”
“Đến tận đây làm gì?”
“Không hy vọng ngươi sẽ đến tìm ta. Bổn vương đành tự tìm tới thôi.”
…
“Coi bộ ngươi đã rất dụng tâm nghĩ tới bổn vương, vẽ nhiều hình của bổn vương như vậy. Cha, còn trang trí thêm mấy con dao trên đó nữa. Thực độc đáo!”
“… Cái đó…”
“Vũ Vũ…”
“Không được gọi ta như vậy!”
“Gì chứ! Ngươi gọi ta Phong Lưu gia được, các cô nương ở đây gọi được, sao ta lại không thể?”
“…Mặc kệ ngươi…”
“Lần trước gặp, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-uong-lau-chi-hoa-su-dan-phuong/48819/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.