Chương trước
Chương sau
"Rồi sao?"
Trương Gia Lâm kiên nhẫn trả lời câu hỏi đầu tiên, nhưng thấy Trương Uyển Nhi không có ý để cô đi, cô cắn răng tiếp tục trả lời câu hỏi thứ hai và thứ ba.
"Người đàn ông đó là đồng nghiệp của em, người làm việc trong KTV. Anh ta đá em rồi."
"Anh ta đá em thì sao lại kéo tay em, còn nghe thấy em đang cãi nhau với anh ta."
Mặc dù ngày thường Trương Uyển Nhi có vẻ ngốc nghếch không biết gì, nhưng tâm tư của cô rất nhạy bén, cho nên có một số chuyện không dễ dàng nói dối cô.
"Anh ta muốn theo đuổi em, nhưng tôi từ chối, vậy thôi."
"Sau đó anh ta.."
Trương Uyển Nhi vừa bắt đầu nhắc em gái mình không được gây gổ với đàn ông, nhưng Trương Gia Lâm đã cắt ngang khi lời nói vừa thốt ra trên môi cô.
Trương Gia Lâm cố tình ngắt lời chị gái, vì cô biết thế nào chị gái cô cũng sẽ cằn nhằn cô cho mà coi. Không chuyện này thì là chuyện khác. Vì vậy, cô đã sử dụng một thủ thuật hữu hiệu nhất, đó là đánh trống lảng.
"Cũng may là chị kịp thời xuất hiện, nếu không sẽ không thể tưởng tượng nổi. Chị yêu, chị thật quá tốt, chị là thần tượng của em!"
"Thật không đấy!"
"Mà này, chị còn chưa nói, mẹ già yêu dấu của em đâu?"
Mặc dù biết em gái mình hoàn toàn là nịnh hót, nhưng trong lòng Trương Uyển Nhi rất vui. Có ai được khen mà không vui cơ chứ. Chỉ khi nghe Trương Gia Lâm nhắc đến mẹ mình lần nữa, cô mới nghĩ đến chuyện người đàn ông kia đã gây ra cho ba mẹ con cô, nhất thời tâm trạng không tốt.
"Chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy dáng vẻ nặng nề của chị gái, Trương Gia Lâm không khỏi lo lắng. Muộn rồi, mẹ già yêu dấu không có ở nhà, và chị gái thì đang gọi cho mình rất nhiều vào buổi trưa.
"Mẹ bị cảm nặng đang nằm viện, nhưng không sao. Bác sĩ nói nếu không có chuyện gì thì chiều mai có thể xuất viện. Ngày mai em xin nghỉ phép, không đi làm, trực tiếp đến bệnh viện để đón bà ấy sau khi tan sở."
Trương Uyển Nhi trực ca trưa cho đến buổi chiều, thật ra là thuận tiện đón Mai Ngọc Hoa rời bệnh viện, hơn nữa công ty cũng rất gần bệnh viện, nhưng cô cho rằng mình vô tình làm sai chuyện nên tức giận với mẹ cô, vì vậy cô cố tình sắp xếp cho em gái cô đi.
"Ồ, rõ ràng là thời gian nghỉ việc của chị phù hợp và công ty lại đang ở gần."
"Đừng dài dòng, em đi đi. Ngày mai chị có việc, thôi em đi tắm rửa rồi ngủ một giấc đi."
Trương Uyển Nhi đã mong đợi em gái mình miễn cưỡng đồng ý nhưng có vẻ con bé không chịu nhượng bộ. Trong khi nói, cô lao vào phòng, để lại Trương Gia Lâm một mình trong phòng khách với vẻ mặt ấm ức.
"Lâm, em ngủ chưa?"
Nằm trên giường đã gần hai tiếng đồng hồ rồi, nhưng Trương Uyển Nhi cứ trằn trọc mãi, cô không chợp mắt được. Mặc dù trong góc tối vẫn có ánh sáng và cô biết em gái mình vẫn chưa ngủ, thế nên Trương Uyển Nhi mới dám hỏi.
"Chưa, sao chị còn ngủ?"
Không có gì ngạc nhiên khi Trương Gia Lâm vẫn chưa ngủ vào lúc này, nhưng cô thì khác, cô luôn ngủ ngay khi cô chạm vào gối.
"Không có chuyện gì, chỉ là muốn nói em gần đây chú ý tới.."

Ban đầu, cô muốn nói với em gái cô rằng người đàn ông đó đã để lại một món nợ khác cho họ, nhưng sau khi nghĩ lại, cô không muốn em cô lo lắng nên đã lên tiếng nhắc nhở con bé. Người đàn ông đó có thể mắc nợ họ mà không cần lộ diện, vậy thì ông ta phải quay lại. Dù thế nào đi nữa, cô không muốn ông ta dính líu gì đến gia đình họ nữa.
"Chị, ý chị là gì?"
Sau khi nghe những lời của Trương Uyển Nhi, Trương Gia Lâm rất bối rối, cô không biết chị gái mình vừa nói gì. Nhưng khi cô hỏi, cô biết rằng chị gái mình đã định sẵn sẽ không trả lời, bởi vì cô ngay lập tức nghe thấy tiếng thở đều đặn từ một góc khác. Thì ra người chị gái của cô đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Phòng họp sang trọng và sáng sủa của tập đoàn Lăng Thị chật ních người, Lăng Thiên Vũ đang ngồi ở vị trí chủ tịch, còn chú Lý đang ngồi ở ghế cách anh không xa. Phòng họp yên lặng, giám đốc các bộ phận lớn đều nhìn nhau, trong lòng ai cũng thắc mắc không biết chủ tịch công ty mới sáng sớm đã gọi bọn họ tới họp là có chuyện gì.
"Có lẽ mọi người đối với tôi không xa lạ gì, nên có thể tránh việc tự giới thiệu bản thân."
Bộ dạng của Lăng Thiên Vũ vốn đã lộ ra khí chất mạnh mẽ, anh nói một câu độc đoán, tất cả người trong phòng họp đều căng thẳng, không khỏi rùng mình một cái.
"Tôi đã triệu tập mọi người vào sáng sớm để nói cho mọi người biết về kẻ nội gián vừa xuất hiện ở công ty. Tổng thư ký Lý."
Sau khi giải thích mục đích của cuộc họp hôm nay, Lăng Thiên Vũ nhường quyền nói cho chú Lý.
Mặc dù anh đã quyết định vấn đề này, nhưng chính chú Lý mới có thể làm được, và Lăng Thiên Vũ muốn cho ông ấy một cơ hội để thể hiện.
Một giờ sau, cuộc họp ngắn gọn và trực tiếp kết thúc, mọi người lần lượt trở về phòng ban của mình.
Sau khi nghe Tổng thư ký kể lại toàn bộ quá trình giao kẻ nội gián cho cảnh sát, mọi người đều có chút lo lắng.
Lý do tại sao Lăng Thiên Vũ muốn tổ chức cuộc họp này là để sử dụng điều này để cảnh báo những người khác không mắc phải sai lầm tương tự, bởi vì anh sẽ không mềm lòng khi xử tử những người như vậy, chứ đừng nói là cho họ một cơ hội.
"Thiên Vũ, cậu nói sẽ tổ chức họp báo là có ý gì?"
Khi đến văn phòng chủ tịch, nhìn thấy Lăng Thiên Vũ đang cau mày ngồi trên ghế sô pha, chú Lý liền bước vào.
Trong phòng họp vừa rồi, mặc dù không nói rõ phải giải quyết sự cố do tin tức đăng tên của mình gây ra như thế nào, nhưng Lăng Thiên Vũ lại nhắc tới cuộc họp báo, cho nên chú Lý muốn hỏi rõ ràng.
"Cháu ở trên mặt báo đã hai ngày rồi, cháu phải có lời giải thích thỏa đáng chứ!"
Đối với những gì đã làm, Lăng Thiên Vũ chưa bao giờ cảm thấy cần phải giải thích với bất kỳ ai, nhưng sự việc lần này đã lên phương tiện truyền thông, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động của công ty, và anh phải đứng ra giải thích.
"Giải thích chuyện gì?"
Chú Lý run lên khi hỏi câu này, ông không muốn soi mói đời tư của Lăng Thiên Vũ nhưng phải biết nội dung buổi họp báo ngày mai, nếu không khi liên lạc sẽ không giải quyết được đám phóng viên.
"Về việc đính hôn."
Nghe thấy sự do dự của chú Lý về cuộc họp báo, Lăng Thiên Vũ chỉ đơn giản nói với ông ấy những gì trong lòng.
Quả nhiên, đúng như anh dự đoán, chú Lý bị những lời đơn giản này làm cho sốc và không biết phải phản ứng thế nào.
"Nó sẽ được sắp xếp ở sảnh tiệc của một trong những khách sạn của chúng ta, vào ngày mai."
Thấy chú Lý vẫn chưa lên tiếng, Lăng Thiên Vũ tiếp tục.

Về phần ở khách sạn nào, anh để cho chú Lý quyết định, chỉ cần có thể phù hợp với thân phận của tập đoàn Lăng Thị nhà bọn họ, về phần thời gian anh liếc nhìn đồng hồ treo tường rồi thản nhiên nói.
Mặc dù có vẻ như đã nói một cách tình cờ, nhưng anh đã có ý tưởng về cách tiến hành cuộc họp báo vào ngày mai. Ngày mai, anh sẽ tiết lộ danh tính của người phụ nữ mập mạp trước truyền thông và nói với mọi người rằng cô chính là vợ sắp cưới của anh.
Chỉ cần cô trở thành vợ sắp cưới của anh, thì tin tức trước đó cũng không được coi là tin tức, dù sao ôm ấp, lộ diện trong khách sạn với vợ sắp cưới của anh cũng không phải là tin tức lớn để làm ầm ĩ.
Hơn nữa, với một vị hôn thê, anh có thể dập tắt những tin tức đăng tên trong tương lai và ổn định danh tiếng của mình trên thị trường.
"Ừm.. Xin lỗi vì đã dài dòng, nếu cậu muốn công khai tin tức đính hôn, thì cô gái đó cũng phải tới khách sạn vào ngày mai."
Không phải chú Lý không tin vào khả năng làm việc của Lăng Thiên Vũ, mà thấy anh hơi quá thản nhiên nên ông có chút bất an. Nếu muốn công khai thì mọi chuyện phải suy nghĩ rõ ràng để không gặp rắc rối sau này.
"Cô gái kia.."
Nghe thấy lời đề nghị của chú Lý muốn để cô gái mập mạp kia tham dự, Lăng Thiên Vũ cáu kỉnh khịt mũi và khó chịu đặt điếu xì gà trên tay xuống. Khi anh nhớ ra hôm qua mình đã đề cập đến chuyện kết hôn với cô em béo đó, Lăng Thiên Vũ không khỏi buồn bực trước phản ứng của cô ấy.
Ngay khi anh đang buồn bực không biết làm gì, điện thoại di động bên cạnh đột nhiên vang lên.
"Vị hôn thê của tôi đang gọi."
Nhấc điện thoại lên và nhìn vào tên người gọi "Thím mập", vẻ cáu kỉnh ban đầu của Lăng Thiên Vũ biến mất ngay lập tức. Biểu cảm trên khuôn mặt anh được thay thế bằng một nụ cười vui tươi.
"Vậy tôi sẽ ra ngoài trước."
Nghe Lăng Thiên Vũ nói, chú Lý rời khỏi văn phòng một cách rất quen thuộc. Khi anh là người duy nhất còn lại trong văn phòng, Lăng Thiên Vũ mở màn hình và đưa điện thoại lên tai.
Lúc mở mắt ra, phát hiện trong phòng vẫn còn tối, Trương Uyển Nhi sờ điện thoại bên cạnh gối.
Bật màn hình lên, xem giờ mới có năm giờ sáng, cô lại ngã xuống giường. Nhưng lặp đi lặp lại, cô không thể ngủ được. Cuối cùng, cô đành phải dời giường, sau khi làm bữa sáng cho em gái, cô ngồi xuống chuẩn bị cho buổi phát sóng ngày mai. Nhưng dù sao cô cũng thấy rằng cô không thể tập trung được vì những chuyện xảy ra ngày hôm qua đã đầy ắp trong đầu cô lúc này.
Trên thực tế, khi một người bình tĩnh lại và suy nghĩ thấu đáo, thì sẽ phát hiện ra rất nhiều điều mà họ chưa từng khám phá ra.
Trương Uyển Nhi là như vậy, cô cũng cảm thấy hôm qua thái độ của cô đối với Lăng Thiên Vũ có vẻ hơi tệ.
Lúc trưa hôm qua người của công ty đòi nợ tới cửa, nếu cha mẹ của Lăng Thiên Vũ không có mặt để giải quyết khoản nợ, Trương Uyển Nhi khó mà tưởng tượng được mẹ cô sẽ đối phó với những người này như thế nào. Dù thế nào đi nữa, cô đã nợ gia đình họ Lăng một ân huệ.
Không những thế còn bị nợ tiền nữa. Năm trăm nghìn là một con số thiên văn đối với họ, và họ không thể trả nổi ngay lúc đó.
Ở giai đoạn này, họ còn gặp khó khăn dù chỉ có năm mươi ngàn nhân dân tệ chứ chưa nói đến năm trăm ngàn nhân dân tệ.
Nhưng Trương Uyển Nhi không phải là người được thích ỷ lại vào người khác, cô nhất định sẽ tìm cách trả nợ.
Sau khi suy nghĩ về điều đó, cô đã đưa ra quyết định rằng cô phải đích thân cảm ơn cha mẹ của Lăng Thiên Vũ, đồng thời lên kế hoạch trả lại số tiền đó. Sau khi đến đài sớm và chuẩn bị đầy đủ vật liệu để đi làm muộn, cô bắt đầu nghĩ đến phương án trả lại tiền. Cuối cùng, khi kế hoạch đã được liệt kê từng cái một, cô muốn liên lạc với Lăng Thiên Vũ.
Nhưng sau một thời gian dài bận rộn, cô nhận ra rằng tôi thậm chí còn không có số điện thoại của anh ấy. Nghĩ rằng chồng của bạn thân là bạn thân nhất của Lăng Thiên Vũ, Trương Uyển Nhi đã gọi điện cho Trịnh Lan Hương mà không nói một lời.
Sau khi lấy được số, Trương Uyển Nhi thở dài thườn thượt, lấy hết can đảm bấm dãy số trên điện thoại.
Có một tiếng tích tắc vang lên, hồi lâu cũng không có ai trả lời, còn tưởng rằng bên kia có thể đang bận, Trương Uyển Nhi muốn cúp máy, nhưng đột nhiên đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng "Alô".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.