"Thằng kia, đây có phải là thái độ của mày khi nói chuyện với chúng tao không? Chúng tao là bố mẹ mày đó!"
"Ba nó à! Dù sao cũng ở bên ngoài, về nhà thì nói chuyện."
Nhìn thấy con trai suýt ngã, Phùng Anh Thư, người luôn chiều chuộng con trai, tự nhiên cảm thấy đau xót.
Sau khi mắng nhiếc chồng, bà bước tới để giúp Lăng Thiên Vũ. Làm sao có thể nói chuyện ở đây. Dù sao cũng là nơi công cộng, Lăng gia nhà họ tuy không phải người của công chúng nhưng cũng là người có tiếng trong xã hội, nhất cử nhất động đều phải chú ý.
"Tiểu Vũ, con không sao chứ?"
Tuy rằng cô không phải là người ngã xuống, nhưng với lực đánh của Lăng Thiên Ân vừa rồi, chỉ cần nhìn thôi bà cũng cảm thấy đau lòng. Hơn nữa, nỗi đau còn ở trong người con trai quý giá của bà, bà càng cảm thấy đau khổ hơn.
"Mẹ, con không sao."
"Không sao. Có thật đúng là như vậy. Con trai ông cũng không còn nhỏ nữa, nên ông cũng phải giữ cho nó chút thể diện bên ngoài chứ."
Thấy Lăng Thiên Vũ không sao, Phùng Anh Thư quay lại bên cạnh chồng bà, tiếp tục nói quở trách ông. Bà không nói thì không sao, nhưng cứ mở miệng ra là nói không ngừng nghỉ. Lăng Thiên Ân khịt mũi, cam chịu nghe lời càm ràm của vợ.
"Hừ, đều là tại bà từ nhỏ đã quen nuông chiều nó, làm hư đứa nhỏ này!"
Từ nhỏ đã vì sự chiều chuộng của mẹ mà con trai bây giờ vô pháp!
"Ồ, ông hiện tại đang trách tôi sao?"
"Được rồi, đừng làm phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-nhi-em-giam-can-di/1147468/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.