Giờ tuất (19h-21h),không hiểu sao lại đổ mưa to, Triệu Nhị Ngưu ngồi cạnh cửa sổ ngẩn người nhìn hồ nước bên ngoài, Trầm Trọng Sơn ngồi trước bàn viết viết cái gì, một trận gió mát thổi tới, lật tung giấy Tuyên Thành trên bàn, Trầm Trọng Sơn buông bút, đi tới đứng bên cạnh Triệu Nhị Ngưu.
“Nhìn cái gì?”
“A?”
Triệu Nhị Ngưu đang mải miên man suy nghĩ, không nghe thấy lời Trầm Trọng Sơn nói.
“Ngươi nhìn cái gì?”
Trầm Trọng Sơn lặp lại, lấy áo choàng treo ở bên phủ thêm cho Triệu Nhị Ngưu.
Triệu Nhị Ngưu ngượng ngùng, hắc hắc vài tiếng, nghiêng nghiêng đầu.
“Ta chỉ là thấy trời mưa rất to, chỉ sợ nếu ẩm ướt, hạt giống nhà ta không biết sẽ thế nào?”
“Vậy sao?”
“Cũng không hẳn, nhà ta vốn cũng chỉ có mình ta có thể làm việc, giờ ta lại đi thì sao có thể làm nha! Vốn đang định chờ đi kinh thành lĩnh tiền thưởng trở về thu hoạch lương thực, nhưng trời lại mưa to như vậy, một ít lương thực ở nhà có lẽ sẽ bị mốc hỏng rồi!”
Trầm Trọng Sơn im lặng mỉm cười ngồi ở bên nhìn Triệu Nhị Ngưu thao thao kể chuyện nhà, cũng không cảm thấy nhàm chán, biểu tình trên mặt Triệu Nhị Ngưu rất sinh động, cũng khá buồn cười.
Triệu Nhị Ngưu thấy Trầm Trọng Sơn không nói lời nào mà chỉ mỉm cười nhìn mình, đáy lòng không biết vì sao lại run lên, đỏ mặt dịch dịch về phía sau.
“Ngươi đừng ngồi gần ta như vậy!”
“Nga…..?”
Trầm Trọng Sơn cao hứng, nhếch môi nhích về phía trước, Triệu Nhị Ngưu thấy gương mặt đẹp như mộng ảo ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-bao-uyen/22374/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.