Hôm nay Triệu Nhị Ngưu rất không dễ chịu, không phải do chưa ăn no, mà do Lô quản sự đến gọi hắn. Nhị Ngưu đầy lòng nghi hoặc đổi lấy là điều đến chỗ hoàng tử điện hạ làm thị vệ. Nhị Ngưu không mấy tình nguyện, trời biết hắn sợ hãi hoàng tử kia biết bao, luôn cảm thấy hoàng tử như là cái quỷ hồn, bằng không sao lại biết yêu thuật? Răng va vào nhau lập cập, Nhị Ngưu run run quay về lều trại của mình, Cao Lý liền quấn tới.
“Nhị Ngưu, ngươi làm sao vậy? Lô quản sự gọi ngươi làm gì?”
“Hắn bảo ta đi làm thị vệ chỗ hoàng tử điện hạ.”
“Cái gì? Bảo ngươi đi làm thị vệ cho hoàng tử?”
Triệu Nhị Ngưu phiền muộn gật gật đầu, Cao Lý cảm thấy việc này có vẻ nghiêm trọng.
“Nhưng ngươi đâu biết võ công a! Gọi ngươi đi làm thị vệ gì a?”
“Võ công, cái gì là võ công?”
Nhị Ngưu lại bắt đầu phát huy tinh thần học tập, Cao Lý ngã xuống đất không dậy nổi.
“Này….Nói như thế nào nha! Chính là chiêu thức đánh nhau rất lợi hại đi!”
“Nga……”
Nhị Ngưu gật đầu, cảm thấy mình thật sự là không có học thức, gãi gãi đầu lại nghĩ tới việc mình sắp phải đi làm thị vệ, gương mặt lập tức biến sắc.
Cuối cùng vẫn là thu dọn hành lý đi hướng lều trại hoa lệ kia đi. Triệu Nhị Ngưu lôi kéo Cao Lý nói nói mấy câu, dặn dò hắn nếu chẳng may mình bị chết thì nhất định phải mang hài cốt hắn về nhà, haiz….Nói đến cuối sinh thê lương a.
Cao Lý nghĩ mình nên đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-bao-uyen/22367/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.