Hoàng hôn buông xuống, tầng tầng hồng vân đẹp tựa như hoa, tô màu trời một màu đỏ rực như lửa. Thôn nhỏ yên bình bắt đầu cuộn lên từng đợt khói bếp, bao phủ ngọn núi trong biển khói mờ mờ nhìn xa trông như thế ngoại đào nguyên. Thôn nhỏ này gọi là thôn Bình Ao, nằm giữa mấy ngọn núi cao, nên muốn xuống núi là chuyện rất khó khăn, vì thế thường thường chỉ có con trai trưởng của lão trưởng thôn là Đại Bảo mỗi một tháng sẽ ra ngoài một lần, giúp người trong thôn mua bán, trao đổi lương thực hay hàng hóa. Người dân trong thôn hiền lành, chất phác, ban ngày cần cù lao động, trán đẫm mồ hôi ngốc ngốc cười nhìn ruộng nương nhà mình dần nảy mầm tươi tốt, mùa thu đến thì nhà nào nhà nấy lúa chất đầy sân, cửa treo đầy ngô đầy lạc.
Cửa một nhà mở ra, tiểu cô nương mi mục thanh tú ước chừng 13, 14 tuổi từ trong đi ra, nàng đứng ở bậc cửa nhìn về hướng đường nhỏ, đến khi thấy một hán tử vừa vác cỏ vừa đuổi trâu liền nở nụ cười:
“Nhị Ngưu ca, nhanh nhanh về ăn cơm!”
Hán tử kia ngẩng đầu, gương mặt hàm hậu cười cười:
“Ai….Về liền đây.”
Chỉ chốc lát sau, hán tử kia đã tới cửa, đuổi trâu vào chuồng, ra sân múc thùng nước rửa mặt, xong dùng góc áo lau lau, rồi mới đi vào nhà. Căn nhà cũng khá đơn sơ, chỉ có ba gian, một gian làm khuê phòng của tiểu muội tử, một gian làm kho chứa đồ linh tinh cùng lương thực, một gian còn lại là phòng của Triệu Nhị Ngưu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-bao-uyen/22361/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.