“Nhị Ngưu ca, ngươi sao thế?”
Hoa Lan lay lay Triệu Nhị Ngưu đang ngẩn người, ca ca nàng bị sao vậy, từ lúc trở về thường không có tinh thần, luôn luôn ngẩn người, có khi sẽ ngây ngô cười, có khi lại thực ủ rũ.
“A a a!!!”
Triệu Nhị Ngưu hồi thần.
“Hắc hắc, Hoa Lan, ngươi nói gì?”
“Ca, ngươi giống như là mất tâm vậy.”
“Hử? Mất tâm? Mất tâm…mất tâm…”
Triệu Nhị Ngưu lẩm bẩm.
“Ta mất tâm sao?”
Đứng lên nhìn ngoài cửa sổ.
“Hoa Lan, ta phải về đây!”
Sắc trời u ám, Triệu Nhị Ngưu mới từ nhà trưởng thôn đi ra, trời đã đổ mưa phùn, sương mù nổi lên, ngọn núi bị vây trong tầng tầng sương mỏng, cảnh tượng đẹp vô cùng.
“Á? Trời mưa! Hắc hắc, ngày mai không biết lại có bao nhiêu nấm ngon! Ngày mai ta nhất định phải dậy sớm một chút mới được.”
Bụng Hoa Lan càng ngày càng lớn, cần thêm nhiều thứ tốt bồi bổ.
Nhìn nhìn trời, chạy về phía nhà, một thân dính đầy bùn đất.
Nghé con trong chuồng nhìn chủ nhân của mình đã trở lại, ‘nghé ọ nghé ọ’ kêu lên.
“Được rồi được rồi, đợi mưa tạnh ta liền cho ngươi ăn cỏ non.”
Vào phòng, lắc lắc đầu xả hết nước mưa, rồi ngả lưng nằm xuống giường nhìn chằm chằm vào xà nhà, cũng không biết nên làm cái gì, cứ như vậy mở to mắt ngây ngốc mà nhìn, tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài cửa sổ nghe thật êm tai.
“Ta mất tâm sao?”
Lại lặp lại, giọng nói có nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-bao-uyen/2158989/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.