Ngoài tân phòng đèn đuốc huy hoàng, Vũ gia thúc bá ai di, huynh đệ tỷ muội, dưới bó đuốc lúc sáng lúc lúc tối soi chiếu, trầm mặc nhìn Vũ Kiếm Anh… cùng tiểu hoàng đế mà hắn đang vác trên vai.
Vũ Tông Hầu ngồi trên ghế thái sư, một nửa biểu tình giống như đắc ý nói “Cuối cùng cũng bắt được ngươi a”, nửa còn lại có vẻ hơi dại ra… nhưng dường như không phải “có vẻ”, mà hắn đích thực là dại ra.
Trong nháy mắt nhìn thấy Vũ Kiếm Anh khiêng bệ hạ chạy ra ngoài, hắn cố gắng bày ra biểu tình ngưng trọng, uy nghiêm cùng phẫn nộ đến mức chén trà rơi xuống chân mình, nước trà làm ướt cả quần, mà bản thân chẳng hề hay biết.
____ Chính là chờ nhi tử bỏ trốn, chờ được tiến hành chính sách cha giáo dục con, lại thấy đứa con trai mình cùng một nam nhân bỏ trốn, cho dù là ai cũng phải như vậy, nên chúng ta tha thứ cho hắn đi.
Vũ Quần Anh há to mồm, nghẹn thật lâu, mới phun ra một câu: “Vũ-Kiếm-Anh”
Thanh âm rét lạnh thấu xương, Vũ Kiếm Anh như bị lửa thiêu mông, ôm Hạ Thủy Hàng nghĩ muốn nhảy trở vào phòng.
“Ngươi… đứng… lại… cho ta!”
Chén trà bay tới, đập vào ót Vũ Kiếm Anh bể nát, Vũ Kiếm Anh “A” một tiếng, lảo đảo hai bước, vội đem Hạ Thủy Hàng thả xuống.
Vốn dĩ khi Hạ Thủy Hàng thấy đám người Vũ Tông Hầu có vài phần chột dạ, nhưng vừa thấy Vũ Kiếm Anh bị đánh, lập tức mất hứng.
“Vũ Tông Hầu lão thất phu này! Nhìn thấy trẫm không quỳ thì thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uy-vu-hoang-phi/2509719/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.