Chương trước
Chương sau
Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi (Gác vấn đề này sang một bên để nói sang vấn đề khác)

Vũ Kiếm Anh vì Hạ Thủy Hàng khóc sướt mướt, mà Hạ Thủy Hàng “đã quên mất mình” cũng chẳng sống khá giả.

Từ lúc hắn ly khai kinh thành, các tấu chương thiên tai, tra án, mật báo, cáo trạng, cầu trợ, vô căn cứ chất cao như núi.

Nhóm quần thần nghênh đón hoàng thượng trở về, trong tiếng tung hô cùng lệ quang xúc động chảy ra lập lòe, hắn thật sự rất muốn nói, hắn không muốn làm chỉ muốn nghỉ ngơi a, tình cảnh mỗi ngày chỉ được ngủ ba canh giờ, mang theo vài tên văn quan suốt ngày suốt đêm cấp tốc phê duyệt.

Ròng rã ba ngày, hắn ngồi xổm trong ngự thư phòng, căn bản chưa từng rời đi. Đến ngày thứ tư, công việc tồn đọng cuối cùng đã xử lý xong, cho đám quan văn đã mệt đến chết ngất về nhà nghỉ ngơi, bản thân cũng trở về nằm trên giường, lại phát hiện mình không ngủ được.

Vẫn là long sàng trước kia, vì sao lại rộng như vậy, lạnh như vậy?

Hắn nhớ tới Vũ Kiếm Anh, khi còn ở dưới Ưng Long Đài, tay chân tên vũ phu đó lúc nào cũng lạnh, nhưng thân người lại rất nóng, ôm y giống như ôm noãn lô vậy, vô cùng thoải mái.

Hắn bảo hoàng phi thử lấy thêm thêm ba cái chăn, mới biết cho dù mình bị nóng đến chảy mồ hôi, cũng không tìm thấy loại ấm áp như ở trên người Vũ Kiếm Anh.

Giãy giụa hết một ngày đêm, lại phát hiện trong giấc mộng đều là đoạn thời gian ở cùng vũ phu kia, hắn quyết định, trước tiên phải đòi Vũ quý phi về, nhưng… không có kết quả.

Vũ Tông Hầu nói với người hắn phái đi cả đồng lời vô nghĩa, trọng điểm là thời gian thăm viếng chưa hết, Vũ quý phi và người nhà khó khăn lắm mới gặp lại nhau, ai biết về sau có còn cơ hội nữa không, chẳng bằng lần này gặp cho đủ.

Hơn nữa hoàng thượng chẳng phải đã đáp ứng rồi sao, cho Vũ quý phi về nhà ngốc bảy ngày, thiết nghĩ hoàng sẽ không bất cận nhân tình, tư lợi bội ước, nói một đằng làm một nẻo, bắt quý phi trở về trước thời hạn đi?

Người được phái đi trở về bẩm báo chi tiết, Hạ Thủy Hàng nghẹn họng chẳng nói được gì.

Nên biết rằng, hắn không phải vì được cứu sống mà nhất thời cao hứng, đồng ý với Vũ Tông Hầu cho Vũ quý phi trở về nhà thăm viếng, bây giờ thì tốt rồi, có thứ gì đó đang rục rịch ngo ngoe, làm lòng hắn ngứa ngáy như bị mèo cào, này phải giải quyết thế nào đây?

Điều may mắn duy nhất là, hắn chỉ cho Vũ Kiếm Anh bảy ngày, nếu vượt quá thời hạn, khó đảm bảo hắn không tự mình đến phá cửa Vũ gia mà cướp người.

Hai ngày, chỉ vỏn vẹn hai ngày, Hạ Thủy Hàng đã cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là “Sống một ngày như một năm”.

Suốt hai ngày này, hắn đi vòng vòng loanh quanh hậu cung, thậm chí còn đến Thanh Hòa cung ngủ hai canh giờ, nhưng khi tỉnh dậy hắn phát hiện, hai chân mình kẹp lấy chăn của Vũ Kiếm Anh từng đắp qua mà phát xuân, hắn vừa thẹn vừa giận, lập tức ly khai khỏi nơi đó.

Vì muốn làm cho hạ thân cùng tâm tình của mình bình tĩnh lại, hắn đi đến chỗ quý phi giỏi ca múa nhất, nhưng thời điểm mỹ nhân hoan hỉ, dùng giọng hát trong trẻo vì hắn hát vang một khúc, hắn mới cả kinh phát hiện ra, trong óc mình vang vọng, cư nhiên chính là tiếng kêu thảm thiết không chút mỹ cảm, thập phần nhiễu nhân của Vũ Kiếm Anh.

Lúc hắn thượng triều, thầm nghĩ bản thân có thể trốn tránh được. Nhưng khi hắn ngồi trên long ỷ nhìn xuống, rõ ràng thấy có vài tên Vũ Kiếm Anh trà trộn trong đó… Không đúng, đó là huynh đệ, biểu huynh đệ, thúc phụ, biểu thúc phụ… của Vũ Kiếm Anh.

Nhưng vì sao lựa lúc này xuất hiện trước mặt hắn a!

Hạ Thủy Hàng nhất thời nhịn không được phẫn nộ, lật bàn bỏ đi.

Hắn đi không thèm nói một tiếng, chỉ tội cho cựu thần đáng thương đang lưu loát đọc báo cáo trường thiên, chẳng rõ mình đã phạm lỗi gì, còn tưởng hoàng thượng đối với mình chán ghét đến bậc này, không khỏi ngồi phịch xuống tại chỗ mà khóc thét.

Aiz, thật là tai bay vạ gió a.

Đến buổi tối ngày thứ bảy, vừa qua khỏi giờ tý (11 – 1h sáng), Hạ Thủy Hàng liền sai hoàng phi thử, dẫn người đến Vũ phủ đón “quý phi” trở về, hoàng phi thử đối với nhiệm vụ của mình rất có oán ngôn, trọng điểm chính là “Vũ Kiếm Anh ở Ưng Long Đài cứu hoàng thượng một mạng, hoàng thượng như thế nào giống như muốn đem hắn bức vào góc chết…”

Hắn còn chưa nói ra, Hạ Thủy Hàng đã cảm giác được. Nhưng hắn lười giải thích nhiều, hiện tại đối với hắn mà nói, nhìn thấy Vũ Kiếm Anh mới là điều quan trọng nhất.

Hạ Thủy Hàng vốn nghĩ Vũ gia sẽ như cũ ngang ngược cản trở không cho “Vũ quý phi” hồi cung, thậm chí còn cấp cho hoàng phi thử tùy cơ ứng biến, trái phải dặn dò hoàng phi thử dù có chết cũng phải mang quý phi nương nương quay về, nếu không thì chém đầu. Bất quá sự tình ngoài dự kiến của Hạ Thủy Hàng, có lẽ chẳng còn cớ để lưu lại “Vũ quý phi”, thời gian đón người lại gấp gáp đến kỳ quái, nhưng Vũ gia không hề làm khó, để hoàng phi thử thoải mái mà hoàn thành nhiệm vụ.

Hoàng phi thử mang theo nhuyễn kiệu đưa quý phi trở lại Sướng Hợp cung, Hạ Thủy Hàng sớm đã đứng trước cửa cung chờ.

Hạ Thủy Hàng biểu tình nôn nóng làm hoàng phi thử có điểm co giật, nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt của mình, phất tay cho tùy tùng lui ra, một bên quát:”Quý phi hồi cung ____ “, một bên cúi đầu vén màn kiệu…

Trong nhuyễn kiệu, một người đội phượng quan, mỹ nữ áo quần hoa lệ _____ hai tay khoanh trước ngực, ngồi bắt chéo hai chân vô cùng khiếm nhã, mắt phượng hung tợn nhìn đám người ngoài kiệu.

Nàng không phải Vũ Kiếm Anh ____ đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Hạ Thủy Hàng, này đương nhiên là nói thừa.

Không nhìn thấy Vũ Kiếm Anh ____ đây là ý niệm thứ hai trong đầu Hạ Thủy Hàng. Hắn phát hiện mình thế nhưng cảm thấy tuyệt vọng, nhịn không được mà vô cùng tuyệt vọng.

Hoàng phi thử đợi nửa ngày, không thấy phản ứng kế tiếp của hoàng thượng, liền thoáng nhìn vào trong kiệu ____ đôi mắt chuột, thiếu chút nữa lồi ra.

“Ngươi không phải Vũ quý phi!” Hoàng phi thử theo quán tính chỉ vào nàng thét lớn. Đồng dạng suy nghĩ với Hạ Thủy Hàng, nói chẳng sai kém một ly.

Mỹ nữ dữ tợn kia ____  thỉnh tha thứ, trừ bỏ từ này ra, liền không tìm thấy từ nào có thể hình dung vẻ mặt của nàng bây giờ _____ nói: “Bản.cung.chính.là.Vũ.quý.phi!”

Hoàng phi thử che miệng. Hắn nhớ ra Vũ Kiếm Anh không phải là Vũ quý phi chân chính, y chỉ là thế thân mà thôi. Người trước mắt này, mới là Vũ quý phi, không thể giả được.

Tựa như thời điểm bị người ném xuống Ưng Long Đài, tâm tình Hạ Thủy Hàng tuột dốc không phanh, gương mặt hắn nhất thời đông cứng thành khối băng, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Vũ Kiếm Anh đâu?”

Vũ Tú Anh tao nhã bước khỏi kiệu, bước từng bước nhỏ đi ra, phong thái nàng quá mức xinh đẹp, trang trọng thanh lịch, hoàng phi thử cơ hồ đã quên mức thái độ khiêu khích vừa rồi của nàng, theo thói quen vươn một cánh tay, để đỡ quý phi xuống.

Hạ Thủy Hàng nhìn động tác nàng chậm như sên, trong vừa sốt ruột vừa không kiên nhẫn, hắn căn bản chẳng quan tâm vì cái gì quý phi này bỏ đi lại đột nhiên trở về, hắn chỉ muốn biết hiện tại Vũ Kiếm Anh đang ở đâu, còn những chuyện khác hắn không muốn quản.

Vũ quý phi chân chính chậm rãi đi đến trước mặt Hạ Thủy Hàng, quỳ xuống, dáng vẻ uốn éo, giả thanh nói: “Hoàng thượng, thần thiếp thăm viếng bảy ngày, tựa như bảy năm, lúc này gặp được hoàng thượng, nô tỳ thật sự kích động hận không thể treo cổ tự sát a!”

Nàng không muốn gặp Hạ Thủy Hàng thì đúng hơn, Hạ Thủy Hàng so với nàng càng thêm không muốn. Một câu treo cổ tự sát nghiến răng nghiến lợi, khiến Hạ Thủy Hàng đột nhiên nghĩ tới, nữ nhân này tương đối giống mình, một bụng lửa giận vô danh, rốt cục cũng dần dần bình ổn xuống.

Hắn tùy ý làm một cái thủ thế, hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay, để nàng đi vào cùng mình nói chuyện.

Vào Sướng Hợp cung, bảo hoàng phi thử đóng chặt hết cửa sổ, bản thân vén áo ngồi xuống, nhìn Vũ Tú Anh đang khoanh tay, nhíu mi hỏi: “Vũ Kiếm Anh đâu?”

Há miệng “Vũ Kiếm Anh đâu?”, khép miệng cũng là “Vũ Kiếm Anh ở nơi nào?”, lại đối với chuyện Vũ Tú Anh tự ý đi ở chẳng hề đề cập đến, rõ ràng là đem Vũ Kiếm Anh làm quý phi, còn Vũ Tú Anh là thế thân a. Hoàng phi thử nghe được âm thầm lắc đầu.

Đôi môi hồng nhuận của Vũ Tú Anh gảy lên một nét phẩy, bày ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu, gắt giọng nói: “Ý tứ của hoàng thượng, thần thiếp không hiểu.”

Hạ Thủy Hàng đập bàn, giận dữ nói: “Đừng giả ngu! Vũ Kiếm Anh! Đệ đệ của ngươi. Ngươi để hắn ở lại trong cung thay ngươi! Hiện tại hắn đang ở đâu?” Chén trà tập thể lấy đà nhảy lên, lốc cốc lốc cốc rất là vui tai.

Vũ Tú Anh buông một cánh tay, làm tư thế nghi hoặc, biểu tình cũng nghi hoặc gần như hoàn mỹ: “Hoàng thượng, lời ấy sai rồi, thần thiếp cùng hoàng thượng ân ân ái ái, cùng hoàng thượng đồng cam cộng khổ, vì hoàng thượng mà bước một chân vào tử địa, hiện tại chỉ xa cách có bảy ngày, hoàng thượng đã không nhận ra thần thiếp sao?”

Ngôn từ của nàng thật khôn khéo, hoàn toàn đem chuyện Vũ Kiếm Anh từng tồn tại xóa đi không còn một mảnh. Hạ Thủy Hàng cho dù muốn truy cứu tiếp, Vũ quý phi chưa từng thay đổi chính là chưa từng thay đổi, mà hắn phải đem chuyện này chôn xuống, nếu hắn nhất định bới móc lên, chỉ sợ làm hại tới Vũ Kiếm Anh.

Vấn đề duy nhất là, chuyện này không thể công khai, cho nên Hạ Thủy Hàng quyết định đổi phương thức, hắn hít một hơi, ép bản thân tỉnh táo lại. Hắn tự nói với chính mình, thiên hạ to lớn đều là vương thổ, Vũ Kiếm Anh muốn chạy cũng chạy không thoát.

Hắn chẳng thèm nói nữa, bình tĩnh chờ đợi hô hấp của mình hoàn toàn khôi phục bình thường.

Trái ngược với hắn, hắn bình tĩnh, Vũ Tú Anh hiển nhiên không được bình tĩnh như thế, trong lúc chờ đợi chất vấn kế tiếp của hắn, nàng luôn âm thầm dùng móng tay siết lấy tua cờ trên y phục của mình.

Hạ Thủy Hàng chậm rãi uống một ngụm trà, bỏ xuống, hoàng phi thử rất nhanh châm trà cho hắn, hắn liền như vậy ung dung nhìn nước trà chảy vào trong chén, còn nhàn rỗi gảy nhẹ bọt nước đọng ở bên vành.

Vũ Tú Anh mất kiên nhẫn nhiều lần thay đổi tư thế ngồi, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Vũ Tú Anh, ngươi cũng biết…”

Vũ Tú Anh từ khoanh tay sửa thành chống nạnh, bày ra biểu tình sẵn sàng nghênh địch.

“… Vũ Kiếm Anh nhận mưa móc của trẫm, đã mang thai.” (*phụt* o_o)

Vũ Tú Anh đang đổi tư thế chân, không để ý liền bị trẹo một cái, ấm trà trên tay hoàng phi thử rơi xuống đất, bị phỏng khiến hắn ôm tay không tiếng động đứng tại chỗ nhảy nhảy.

Vũ Tú Anh bật người đứng dậy, phượng quan lệch qua một bên, chỉ vào Hạ Thủy Hàng mắng to: “Quả nhiên là ngươi, ngu ngốc hoàng đế cường bạo đệ đệ ta, mà không phải là y cường bạo ngươi, ta sớm nên nhìn ra ngươi là tên vô lương tâm, không biết cái gì là liêm sỉ, y ba lần bốn lượt liều mạng cứu ngươi, ngươi cũng có thể làm ra được loại chuyện này, ta hiện tại sẽ giết ngươi ______ “

Mười ngón tay nàng nhỏ dài sắc nhọn, cách đầu Hạ Thủy Hàng nửa tấc bỗng nhiên ngừng lại.

“… Mang thai?”

Gương mặt nàng vặn vẹo cực độ, huyết thống thật sự kỳ diệu, nàng vặn vẹo thoạt nhìn rất giống Vũ Kiếm Anh, chỉ là vặn vẹo không đẹp bằng y mà thôi.

Hạ Thủy Hàng lộ ra tiếu dung, chính là loại trong lòng Vũ Kiếm Anh luôn hình dung giống “hồ ly” ấy.

“Hắn “cường bạo” trẫm?!”

Vũ Tú Anh cứng họng, cuối cùng vô lực nằm sấp dưới chân Hạ Thủy Hàng, bắt đầu dùng sức đấm nền nhà: “Ta thật ngốc! Thật ngốc! Ta như thế nào không nghĩ đến! Đệ đệ, thực xin lỗi ngươi! Ta không nên để ngươi ở lại cái loại địa phương này!”

“Tên gia khỏa ngay cả ta cũng không đối phó nổi, ngươi làm sao có thể là đối thủ! Ta sai lầm rồi! Ta không nên bỏ trốn để ngươi bị tên hoàng đế chết tiệt này cường bạo… Đệ đệ a _____ ” Càng về sau, giọng nàng biến thành khóc lóc kể lể.

Hạ Thủy Hàng nghe đến bực mình, cũng hiểu được tâm tình của nàng yếu ớt không chịu nổi, quyết định cho nàng thêm một kích trí mạng.

“Đừng nói khó nghe như vậy, y võ công cao như thế, nếu y không muốn, trẫm lấy năng lực gì đi ép buộc? Lại nói, nên dùng từ “thông dâm” sẽ chính xác hơn.”

Trúng ngay hồng tâm!

Vũ Tú Anh đứng lên, si ngốc nhìn cái bàn lưu chuyển vài vòng, thì thào lẩm bẩm: “Thông dâm? Cưỡng gian? Thông dâm? Cưỡng gian?”

Tự hỏi hồi lâu, nàng đột nhiên nhảy đến trước mặt Hạ Thủy Hàng, tính toán bóp cổ hắn: “Không! Không đúng! Kiếm Anh đơn thuần như vậy, ngu như vậy! Nó cái gì cũng không biết! Nhất định là người dụ dỗ nó làm chuyện gian dâm!”

Đối mặt với tử vong bên cổ, Hạ Thủy Hàng chẳng mảy may để ý, ôn nhu cười, nói: “Thông dâm cũng tốt, gian dâm cũng được, đều là y nguyện ý. Đệ đệ ngươi yêu trẫm, đây là sự thật, ngươi không thể phủ nhận.”

Vũ Tú Anh tinh thần bị thương nghiêm trọng, buông Hạ Thủy Hàng ra, bên cạnh tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, nàng như đã đánh mất thần trí, giống như sẽ không còn chuyện gì có thể làm nàng sợ hãi nữa. Chính là ghế dựa này hình như có chút cao, nàng không yên lòng nghĩ.

Hạ Thủy Hàng nhịn cười nhìn nàng ngồi trên tay vịn của ghế, người Vũ gia cơ hồ đều rất thú vị, đương nhiên thú vị nhất phải kể đến Vũ Kiếm Anh, không ai có thể thay thế được y.

“Nhưng mà… ” Vũ Tú Anh ngơ ngác nói: “Nó yêu ngươi cũng vô dụng.”

Hạ Thủy Hàng cảnh giác: “Vì cái gì?”

“Kiếm Anh sẽ không tới nữa…” Nàng ôm đầu rên rỉ, ghế dựa này rất không thoải mái, nàng tiếp tục nghĩ.

Thời điểm phát hiện nữ nhi đem nhi tử mình làm kẻ chết thay, đưa đến hoàng cung làm quý phi, Vũ Tông Hầu tức đến suýt chút nữa chết tươi. Khi Vũ Kiếm Anh trước mặt hắn kể khổ, hắn đã âm thầm phái người đến những địa phương Vũ Tú Anh có khả năng đi qua, bày thiên la địa võng, chờ Vũ Tú Anh xuất hiện.

Vũ Tú Anh hành tẩu trên giang hồ có chút phiền phức nhỏ, nên thay đổi lộ trình mục tiêu, làm cho những kẻ muốn bắt nàng nhiều lần vồ hụt, thẳng đến mấy ngày trước, mới nhà thân thích xa ở Giang Nam bắt được.

Lập tức áp giải nàng trở về, trên đường nghe cả nước truyền tai nhau sự kiện vĩ đại “Hoàng thượng và hoàng phi bạch nhật phi thiên” _______ Lời đồn so với người chạy còn nhanh hơn, điều này không ai có thể phủ nhận.

“Vũ quý phi” cứu hoàng thượng trong lúc nguy nan, chuyện này khiến cho Vũ Tông Hầu nở mày nở mặt, nhưng có nở thế nào, cũng không có biện pháp triệt tiêu được hành vi “cường bạo” xấu xa của hoàng thượng. Vũ Tông Hầu giận đến giậm chân, nhưng hít thở bình tĩnh lại, nghĩ tới phương phapdùng một hòn đá ném hai chim thật là hảo kế.

Hắn thừa lúc “Quý phi” lập nhiều công lớn, rồi phi thường vì hoàng thượng mà vui mừng, sau đó lấy nỗi thống khổ của bậc làm cha không gặp được nhi nữ, trước mặt hoàng thượng khóc rống, nước mắt rơi như mưa, thỉnh cầu để “Quý phi nương nương” về nhà thăm viếng.

Đương nhiên tại loại thời điểm này, cho dù Hạ Thủy Hàng luyến tiếc, cũng không thể không để Vũ quý phi lập được đại công trở về, nếu không hắn chẳng phải sẽ bị cho là hôn quân sao?

Chính vào lúc này, Vũ Tông Hầu đem nhi tử về nhà, thả bồ câu đưa tin, lệnh mật thám ngày đêm áp giải Vũ Tú Anh cấp tốc về kinh, trong vòng bảy ngày đem nàng trở về.

Vũ Tú Anh bị áp giải về nhà, đối với hành vi Vũ Tông Hầu “lại” lần nữa đem mình quăng vào hố lửa phi thường phẫn nộ, nhưng đến lúc nghe đến “sự tình vừa qua”, nàng lập tức đồng ý!

Đệ đệ nàng đần đần ngốc ngốc đơn thuần đến mức bị nàng ném vào chỗ chết cũng không dám phản kháng, cư nhiên lại đi cường bạo người khác? Hơn nữa “người khác” này còn là hoàng thượng!

Nàng sững sờ rồi cười đến run rẩy.

Càng nghĩ, nàng cho ra một kết luận trên cơ bản là chính xác nhất ______  căn cứ vào biểu hiện chết tiệt của Hạ Thủy Hàng cùng sự ngốc nghếch của Vũ Kiếm Anh, nàng có thể nhận định, chuyện này không phải lỗi của Vũ Kiếm Anh.

Chắc chắn là Hạ Thủy Hàng giở trò trong đó. Kiếm Anh đứa nhỏ này nuôi trong nhà nhiều năm như vậy, cũng chưa từng làm ra chuyện hư hỏng gì, vào cung vài ngày làm “Quý phi” liền xằng bậy, nếu không phải lỗi tiểu hoàng đế Hạ Thủy Hàng, chẳng lẽ là âm mưu của Vũ Kiếm Anh? Nàng mới có không ngốc như Vũ Kiếm Anh!

Nàng quyết tâm vì đệ đệ đòi lại công đạo, cho nên căn bản chưa hẳn vì Vũ Tông Hầu khuyên nàng, mà là nàng tự mình quyết định, phải thay thế Vũ Kiếm Anh hồi cung, nếu chưa đòi lại trong sạch cho Vũ Kiếm Anh, tuyệt không quay đầu!

Tất nhiên nàng sẽ không chỉ nghe lời nói một phía của Vũ Tông Hầu cùng Vũ Quần Anh, cho nên trước khi tiến cung, đi gặp Vũ Kiếm Anh một lần.

Nào biết Vũ Kiếm Anh chẳng muốn nói chuyện với nàng, đúng hơn là hắn không muốn cùng bất cứ người nào nói chuyện, há miệng ngậm miệng “Đều là lỗi của ta” rồi lại “Không có âm mưu”, kiên quyết không có nửa câu là tiểu hoàng đế kia sai.

Vũ Tú Anh tức giận đến giậm chân giống y như Vũ Tông Hầu, muốn bóp chết hắn. Mới ở trong cung vài ngày, đã vì tiểu hoàng đế bán mạng, nếu thật sự tiểu hoàng đế kia không động tay động chân, thì đúng là gặp quỷ rồi!

Nhưng mà, nàng chưa từng nghĩ đến, cái gọi là “Tay chân”, lại chính là một loại “Tơ tình” ngoạn ý. Xưa nay, tình yêu của nữ nhân Vũ gia, giống như sợi dây treo cổ, không thể so sánh được với loại tơ tình tinh tế phía trên, chẳng ngờ tới… Nam nhân Vũ gia cư nhiên lại bị ngoạn ý nguy hiểm này quấn lấy.

Tối nay, khi hoàng phi thử đi nghênh đón “Quý phi” đại giá, đám huynh đệ Vũ gia luôn ở bên cạnh quấy rối hắn (o_o),những người khác lại chưa từng gặp qua quý phi, hoàng phi thử căn bản không hề nghĩ ngợi, chỉ hơi liếc mắt một cái, liền hi hi ha ha, đem “Chân (chính) quý phi” nhanh chóng đón về.

Nghe đến đây, hoàng phi thử mồ hôi túa ra như mưa, quỳ xuống đất nói: “Hoàng thượng! Là sơ suất của nô tài…”

Hạ Thủy Hàng lắc đầu bảo hắn câm miệng, mang theo vài phần vội vàng, hỏi: “Vậy, Vũ Kiếm Anh đâu?” Hắn chẳng cần biết mấy chuyện nhàm chán này, hắn chỉ muốn biết tin tức của Vũ Kiếm Anh.

Vũ Tú Anh rũ mắt xuống: “Kiếm Anh…”

Đừng nhìn bộ dáng Vũ Kiếm Anh uy vũ đầy khí khái nam nhi, kỳ thật hắn rất hiền lành, rất thành thật, căn bản không giống những người khác trong Vũ gia, vì vận mệnh của mình mà phản kháng.

Bọn họ không tin hắn không có cường bạo quân vương, hắn sẽ không giải thích. Bọn họ không cho hắn quay về bên cạnh Hạ Thủy Hàng, hắn sẽ không quay về. Bọn họ bắt hắn lập tức thành hôn, hắn cũng đồng ý. Trên cơ bản, hắn là một phạm nhân phi thường trung thực, phi thường hợp tác, cái gì cũng không dám…

Hạ Thủy Hàng khiếp sợ đánh gãy lời Vũ Tú Anh: “Thành _____ thành hôn?! Ngươi nói y muốn thành hôn? Lập tức?”

Vũ Tú Anh nghiêm mặt, rồi phất tay: “Ta còn chưa nói rõ? Đúng vậy a, rất kỳ quái sao?”

Quá trình của Vũ Tông Hầu rất đơn giản.

Một, về sự tình Vũ Kiếm Anh và Hạ Thủy Hàng khi rớt xuống Ưng Long Đài làm trong hang động kia, chỉ cần Hạ Thủy Hàng không truy cứu, liền nói lên chuyện này là hợp tình hợp lý hợp pháp, chẳng có chỗ cho Hạ Thủy Hàng truy cứu.

Hai, bất quá hợp tình hợp lý hợp pháp, cũng không đại biểu chuyện này là đúng, Vũ Kiếm Anh là đứa nhỏ ngoan, như thế nào vừa vào cung đã học thói xấu? Nhất định là hoàn cảnh hoang dâm trong cung làm cho tâm hồn thuần khiết của đứa nhỏ này ngứa đến khó nhịn, đơn giản là bị đốt lửa mà không có chỗ phát tiết, chỉ cần thú cho hắn một lão bà, hắn chắc chắn sẽ thoát ra được loại hành vi này.

Điều thứ nhất = Hạ Thủy Hàng không thèm truy cứu vấn đề “Bị cường bạo” = cách khoảng thời gian lâu như vậy, dẫn đến không thể truy cứu vấn đề quý phi thật giả bị tráo đổi = chân quý phi đem giả quý phi trả về, cũng chẳng tạo thành sóng to gió lớn = mà có sóng to gió lớn cũng không quan hệ, vô chứng vô cứ không ai bắt tội được Vũ gia.

Điều thứ hai = hết thảy đều là họa do tình dục gây ra = chỉ cần đem tình dục giải quyết là OK (tgiả ghi, ta k liên quan o_o)

1+2 = sự tình được giải quyết hoàn mỹ.

A ha! Hắn không hổ danh là người đứng đầu Vũ gia! Quả thật rất thông minh!

Nhưng Vũ Tông Hầu thông minh lại xem nhẹ một sự kiện, chính là tình cảm của Hạ Thủy Hàng và Vũ Kiếm Anh trong lúc đó.

Người Vũ gia thật giống nhau, luôn dễ dàng bỏ qua trọng điểm.

Đến phiên Hạ Thủy Hàng tức giận, ở trong phòng đi tới đi lui.

“Lão thất phu Vũ Tông Hầu này! Hắn dám _____ hắn dám ____ “

Vũ Tú Anh rốt cục cũng phát hiện mình ngồi trên tay ghế vịn, vì thế nàng di chuyển qua chỗ khác, chẳng chút hình tượng nhích lên trên bàn.

“Cho dù Kiếm Anh yêu ngươi, nhưng ngươi xem nó chẳng là gì, nó thành hôn thì liên quan gì ngươi?” Nàng ác độc nói.

Từ nãy đến giờ tên tiểu hoàng đế chết tiệt này, luôn miệng nói “Vũ Kiếm Anh yêu hắn” nhưng chưa từng đề cập đến hắn đối với Vũ Kiếm Anh như thế nào, trên cơ bản đây chỉ là chút trả thù nho nhỏ, Kiếm Anh không cần quá cảm tạ nàng.

“Vũ Tú Anh!” Hạ Thủy Hàng rống giận: “Đừng nói Vũ Kiếm Anh chạy không thoát lòng bàn tay trẫm, cho dù y chạy được, ngươi nghĩ ngươi có thể đứng ngoài vô can sao? Phải nhớ kỹ ngươi là quý phi! Đừng quên thân phận của mình!”

Vũ Tú Anh đập bàn: “Thân phận? Ngươi còn nhắc tới thân phận của ta? Ta thật muốn hỏi ngươi, ta làm quý phi một tháng, ngươi có từng đến xem ta một cái?”

Hạ Thủy Hàng muốn nói, là vì ánh mắt ngươi quá khủng bố ta không nghĩ (dám) xem, lại bị âm thanh nhức tai của nàng ép trở về.

“Vũ Kiếm Anh ở đây chưa được bao lâu, ngươi liền dùng thủ đoạn hạ lưu dụ dỗ nó gian dâm! Đây là thái độ nên có đối với lão bà ngươi? Hay là nói kỳ thật ngươi đã sớm coi trọng Kiếm Anh nhà chúng ta đi!”

” _____ A! Ta hiểu rồi! Thì ra đêm đó lần đầu tiên ngươi nhìn thấy Vũ Kiếm Anh, liền đối với nó có ý đồ bất chính, nhưng ngại quyền thế của Vũ gia ta, không dám biểu hiện trắng trợn, đánh phải bắt ta làm kẻ chết thay đem vào cung cho đủ số, ngươi đã sớm xếp đặt tốt kế hoạch rồi, đúng không?”

Cái gì gọi là không nói đạo lý, cái gì gọi là càn quấy, hôm nay Hạ Thủy Hàng đã tự mình lĩnh giáo. Nhưng lòng hắn bị bao phủ bởi chuyện Vũ Kiếm Anh thành hôn, không rảnh cùng nàng tranh cãi, vì thế mất kiên nhẫn nói: “Ngươi nói sao cũng được, ta chỉ muốn biết Vũ Kiếm Anh ở đâu? Khi nào thì y thành hôn?”

Vũ Tú Anh bĩu môi: “Phế ta đi, để ta ra cung.”

Hạ Thủy Hàng phát cáu: “Sau khi xong mọi chuyện, ngươi muốn thế nào cũng được! Nói cho ta biết, khi nào thì y thành thân!”

Vũ Tú Anh vẫn như cũ gãy miệng: “Không đơn giản như vậy.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Ngươi đem sự tình nghĩ thật đơn giản.” Vũ Tú Anh nâng ngọc thủ chống đầu, miễn cưỡng nói: “Ta biết ngươi muốn làm gì, giống tiên hoàng bệ hạ đã làm, cướp dâu ni.”

Kỳ thật, không phải ngay từ đầu Vũ hậu được gả cho tiên đế, nàng cùng con của Hộ bộ thượng thư đã chỉ phúc vi hôn, chỉ chờ đến mười sáu tuổi là gả thôi. Xui xẻo chính là, trước ngày thành hôn tiên đế lại nhất kiến chung tình, ban một đạo thánh chỉ triệu nàng vào cung, sau này mới trở thành hoàng hậu.

“Cuối cùng, tiên hoàng bệ hạ đã phải lãnh lấy hậu quả gì?”

Nhi tử của Hộ bộ thượng thư tất nhiên không dám làm gì, vấn đề là Vũ hậu. Vị này điển hình cho nữ nhân Vũ gia, quả thật chính là hũ dấm chua, tiên đế chỉ hơi gần nữ sắc một chút, nàng liền quậy đến hậu cung gà chó không yên, hồ nháo vài năm, còn đốt cả hậu điện, để lại thư, sau đó bỏ đi.

“Muốn người của Vũ gia, thần thiếp khuyên hoàng thượng trước hết nên suy nghĩ kỹ rồi nói sau.”

Chính là quyết định quá vội nên mới thú ngươi, hiện tại ta không phải đang vạn lần hối hận sao? Hạ Thủy Hàng phiền não nói: “Chuyện này không cần ngươi nhắc! Trẫm đã sớm nghĩ đến! Chỉ cần Vũ Kiếm Anh trở về _____ “

“Sau đó phóng tới hậu cung sung túc của ngươi. Làm cho nam nhi chí khí trên chiến trường lại trở thành kẻ lấy sắc hoặc quân, đúng không?” Âm điệu Vũ Tú Anh lạnh buốt như rơi xuống hầm băng.

Giống như trải qua nghi thức xối nước lạnh lên đầu, Hạ Thủy Hàng bỗng dưng khôi phục lý trí.

Không sai, bắt Vũ Kiếm Anh trở về thì như thế nào? Tính cách của Vũ hậu chẳng phải ngẫu nhiên mà có, người Vũ gia cơ hồ đều giống nhau: thẳng thắn, đơn thuần, chung thủy, trung thành.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân vừa phức tạp lại đơn giản ấy, Vũ Kiếm Anh chưa dám đòi hỏi hắn cái gì, nhưng hắn đã từng nghĩ đến, nếu hắn thật sự muốn giữ lại Vũ Kiếm Anh bên người, nhất định phải đối mặt với vấn đề này.

Hắn muốn Vũ Kiếm Anh, phải làm sao bây giờ?

Cho y một thân phận “Vũ quý phi” buồn cười, rồi giữ y lại trong cung sao?

Hắn thật muốn ép chết Vũ Kiếm Anh sao?

Chính là muốn hắn buông ta, nhìn Vũ Kiếm Anh – người của hắn, cùng người khác thành hôn, trăm triệu lần không thể được.

Đối với phản ứng của Hạ Thủy Hàng, Vũ Tú Anh chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

Nàng cảm thấy rất thú vị, theo nàng thấy, Hạ Thủy Hàng rõ ràng đã yêu Vũ Kiếm Anh, thâm sâu đến nổi ngay cả nàng cũng hâm mộ, chính là cho đến bây giờ, hắn chưa từng nói qua câu “Ta thương y”, tới tới lui lui đều chỉ tuyên bố “Y yêu ta”, thật là tình cảm của một kẻ ngu ngốc tự phụ khiến người ta muốn hung hăng khi dễ chết a!

Chính là nàng sẽ không giúp hắn, tuyệt đối không, đệ đệ có thể khi dễ, nhưng không thể hại, thà rằng nàng cả đời làm quý phi, cũng không thể để Vũ Kiếm Anh trở thành đồ chơi của tên hoàng đế này.

Cước bộ hấp tấp của Hạ Thủy Hàng bỗng nhiên dừng lại, nhìn Vũ Tú Anh giống như đã hạ quyết tâm gì đó.

Ánh mắt Vũ Tú Anh cùng hắn chạm nhau, đột nhiên một trận hoảng hốt.

Ánh mắt của hoàng đế bệ hạ… Rất không thích hợp.

“Vũ Tú Anh… ” Ánh mắt Hạ Thủy Hàng lộ vẻ kỳ quái, nhìn nàng nói: “Lấy thân phận của ngươi, kỳ thật có thể làm hoàng hậu đi.”

Vũ Tú Anh giống như bị khối thiên ngoại phi thạch rớt vào đầu, mắt nổi đầy sao kim. Tên… Tên tiểu hoàng đế đê tiện này.

“Ta không thể làm hoàng hậu!”

Hoàng hậu và quý phi thoạt nhìn chỉ hơn kém nhau một bậc, trên thực tế lại hoàn toàn không phải vậy. Không ai đem một quý phi lớn giọng để vào mắt, nhưng hoàng hậu… Cho dù đem mình chôn xuống ba thước đất, cũng sẽ bị người đào lên, đặt ở trước mắt coi làm tấm bia, một dao lại một dao đâm đến chết.

“Còn không phải tại ngươi?” Hạ Thủy Hàng lạnh lùng nói.

Nữ nhân này hình như chưa hiểu rõ tình huống hiện tại, nàng cho mình là ai, cư nhiên dùng tương lai của Vũ Kiếm Anh áp chế hắn! Cổ nhân có câu: quân vi thần cương, phu thê vi cương (*), Vũ Kiếm Anh dù thế nào cũng là người của hắn, hắn mới không dùng biện pháp để độc chiếm y.

(*) nằm ở nghĩa gốc trong “Tam cương ngũ thường” của Nho giáo: quân vi thần cương, phu vi thê cương, phu vi tử cương. Ý nghĩa là người trên (quân, phu, phu) phải chăm sóc, bảo vệ, bao dung người dưới (thần, thê, tử),còn người dưới phải kính nhường, yêu thương, phục tùng và biết ơn người trên.

“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đồng ý làm hoàng hậu, không cần phải chịu “chức trách hoàng hậu”, ngày nào đó trẫm sẽ thả ngươi ra cung.”

Đó là một điều kiện rất có lực hấp dẫn, ngay cả quyết tâm “tuyệt không bán đứng đệ đệ” của Vũ Tú Anh đã có điểm dao động.

Nhưng mà trải qua đau khổ tự hỏi hồi lâu, nàng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không! Không được!”

“Vì sao?”

Vũ Tú Anh liếc nhìn hắn, trong mắt rõ ràng viết: “Ngươi là ngốc thật hay giả ngốc?”

Ngốc thật hay giả ngốc chẳng phải là vấn đề, vấn đề là, Hạ Thủy Hàng muốn Vũ Kiếm Anh, nhưng Vũ Kiếm Anh có tình nguyện quay về?

Hắn hướng hoàng phi thử phất tay: “Đưa Vũ quý phi hồi Thanh Hòa cung.”

Vũ Tú Anh bỗng nhiên đứng dậy: “Đến tột cùng là ngươi muốn làm gì Vũ Kiếm Anh?”

Hạ Thủy Hàng cười lạnh: “Không phải chuyện của ngươi, trẫm tự có biện pháp, tỷ như trộm đem quý phi sau khi về nhà thăm viếng nhốt lại, sau đó đến Vũ gia đòi người, chỉ cần trẫm nói chưa từng nhìn thấy quý phi chân chính, ai dám phủ nhận? Đừng quên “Vũ quý phi” ở trước mặt quần thần cứu trẫm hai lần, Vũ quý phi kia, không phải là ngươi.”

Đây là hạ hạ sách, không đến thời khắc cuối cùng, hắn không nghĩ sẽ dùng đến.

Vũ gia dù sao cũng là nguyên lão, nhiều năm qua công trạng hiển hách, rạch mặt chơi xấu đối với ai cũng không có lợi, Vũ gia gặp xui xẻo, hắn cũng chẳng thể sống khá giả.

Nhưng dục vọng của nam nhân là vô địch, nhìn hắn mạc danh kỳ diệu động dục, bị nghẹn suốt ba ngày làm hắn sắp bùng nổ rồi, đừng cho là có chuyện gì hắn không làm được.

Vũ Tú Anh thật muốn bổ nhào đến, đem vẻ mặt hung tợn kia (kỳ thật là dục cầu bất mãn) xé nát.

Vũ Kiếm Anh a Vũ Kiếm Anh! Ngươi nhìn xem người ngươi coi trọng kìa, như thế nào lại là tên tiểu nhân hỗn đản. Ngươi còn đối với hắn trung trinh một lòng. Ngươi đúng là ngu ngốc, rốt cục trong đầu có bao nhiêu mỡ heo a!

“Ngươi dám…” Nàng chẳng chút lo lắng nói.

“Ngươi có thể thử, xem hắn trẫm có dám hay không.” Hạ Thủy Hàng nói.

Vũ Tú Anh suy sụp ngã xuống ghế.

“… Cho dù ta đáp ứng ngươi, ngươi sẽ đối xử với Kiếm Anh như thế nào?”

“Trẫm tự có biện pháp.” Hạ Thủy Hàng trả lời như chém đinh chặt sắt.

Tuy miệng hắn khẳng định như vậy, nhưng trong lòng vẫn chưa nghĩ ra cách gì. Đó là một tình huống lưỡng nan, cho dù hắn làm gì cũng đều không đúng.

Nhưng mà, hắn không muốn buông tha Vũ Kiếm Anh, hắn phải cược một phen, bất kể kết quả như thế nào…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.