Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi (Gác vấn đề này sang một bên để nói sang vấn đề khác)
Vũ Kiếm Anh vì Hạ Thủy Hàng khóc sướt mướt, mà Hạ Thủy Hàng “đã quên mất mình” cũng chẳng sống khá giả.
Từ lúc hắn ly khai kinh thành, các tấu chương thiên tai, tra án, mật báo, cáo trạng, cầu trợ, vô căn cứ chất cao như núi.
Nhóm quần thần nghênh đón hoàng thượng trở về, trong tiếng tung hô cùng lệ quang xúc động chảy ra lập lòe, hắn thật sự rất muốn nói, hắn không muốn làm chỉ muốn nghỉ ngơi a, tình cảnh mỗi ngày chỉ được ngủ ba canh giờ, mang theo vài tên văn quan suốt ngày suốt đêm cấp tốc phê duyệt.
Ròng rã ba ngày, hắn ngồi xổm trong ngự thư phòng, căn bản chưa từng rời đi. Đến ngày thứ tư, công việc tồn đọng cuối cùng đã xử lý xong, cho đám quan văn đã mệt đến chết ngất về nhà nghỉ ngơi, bản thân cũng trở về nằm trên giường, lại phát hiện mình không ngủ được.
Vẫn là long sàng trước kia, vì sao lại rộng như vậy, lạnh như vậy?
Hắn nhớ tới Vũ Kiếm Anh, khi còn ở dưới Ưng Long Đài, tay chân tên vũ phu đó lúc nào cũng lạnh, nhưng thân người lại rất nóng, ôm y giống như ôm noãn lô vậy, vô cùng thoải mái.
Hắn bảo hoàng phi thử lấy thêm thêm ba cái chăn, mới biết cho dù mình bị nóng đến chảy mồ hôi, cũng không tìm thấy loại ấm áp như ở trên người Vũ Kiếm Anh.
Giãy giụa hết một ngày đêm, lại phát hiện trong giấc mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uy-vu-hoang-phi/2509714/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.