Lúc tỉnh lại, Mục Dương mới phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh viện, trên tay còn cắm kim tiêm, Đánh mắt nhìn hết một lượt căn phòng, cậu lại bắt gặp ông chú kia đang ngồi trên sô pha đọc báo.
Không biết có phải vì nằm lâu trên giường bệnh hay chăng, Mục Dương cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới đều đau ê ẩm, chẳng có chút sức lục nào. Muốn xuống giường vào nhà vệ sinh, vừa cử động nhẹ lại chạm vào miệng vết thương trên người, cậu không nhịn được rên lên khe khẽ.
Lê Khải nghe tiếng liền ngẩng đầu, nhìn về phía Mục Dương, ánh mắt như muốn dò hỏi nguyên do.
Trong lòng Mục Dương vốn người đàn ông này là kẻ thù, lần này lại được kẻ thù giúp, cảm giác thật buồn bực. Tuy rằng không tình nguyện, Mục Dương cũng đành mở miệng bối rối: “Anh đưa tôi đến bệnh viện, cảm ơn.”
Lê Khải không đáp lại, vẻ mặt vẫn chẳng chút thay đổi.
Đối với chuyện này Mục Dương đã sớm thành thói quen, giãy dụa ngồi dậy, rồi nói với người kia: “Tôi muốn vào WC, cần giải quyết gấp!”
Lê Khải buông tờ báo trên tay xuống, đứng dậy, đi đến cạnh giường, lấy túi nước biển trên giá xuống, hỏi: “Có thể tự đứng lên không?”
“Có thể.” Mục Dương nói nhanh, cậu cũng không thích để người này nâng sậy. Chậm chạp chống giường leo xuống, rồi tập tễnh chui vào WC, người đàn ông kia từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng theo sau cậu.
Thời điểm giải quyết xong, tiếng nước chảy ra trong căn phòng lặng ngắt như tờ nên đặc biệt âm vang. Mục Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uy-tiem-tru-ba/115099/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.