- Đánh chứ, còn không phải do cậu ấy trông đẹp quá nên tớ muốn làm quen một chút sao. Cậu ấy nói học năm nhấtđấy, hai người biết nhau không?
Giang Diễn hỏi lại:
- Tại sao tao lại phải biết nó?
Bọn họ hẳn là đã đi rồi, thanh âm càng lúc càng xa:
- Vậy là không quen nhau?
Giang Diễn cười lạnh một tiếng, không tiếp lời cậu ta.
Dây tai nghe bị nắm đến sắp đứt, Kiều Nguyễn vội đứng dậy dời đi, không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Về đến nhà, đồ ăn đã làm xong. Hạ Y Nhiên nhìn thấy cô, đứng dậy xới thêm một chén cơm:
- Mẹ vừa mới gọi điện thoại cho thôn trưởng, ông ấy bảo sẽ cho người gửi tới đây.
Mã Việt Lâm đốt điếu thuốc, ông ta hỏi Hạ Y Nhiên:
- Chứng minh cái gì?
Hạ Y Nhiên Nhiên nhỏ giọng đáp:
- Chứng minh trợ cấp hoàn cảnh khó khăn của A Nguyễn.
- Bao nhiêu tiền?
Hạ Y Nhiên nhìn về phía Kiều Nguyễn.
Kiều Nguyễn đáp:
- 5000 ạ.
- 5000? Học sinh đúng là sướng thật, lại còn được chính phủ trợ cấp tiền - Mã Việt Lâm gạt gạt tàn thuốc, dùng sức gạt những vụn còn rơi trên bàn.
- Lấy được tiền rồi mày chuyển cho tao hai nghìn.
Hạ Y Nhiên vội vàng mở miệng:
- Đây là học phí kì sau của A Nguyễn.
Mã Việt Lâm trừng mắt nhìn bà:
- Nó ở nhà tao ăn không uống không, tao không thể thu của nó chút sinh hoạt phí à?
Kiều Nguyễn nuốt xuống từng miếng cơm.
- Con sẽ đưa.
Cô cũng nên đưa. Chỉ có nhờ số tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uy-hiep/966196/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.