Chương trước
Chương sau
Hai lần trước Phi Hành Yêu Thú tấn công đều là bất ngờ, hiện tại là đối mặt trực tiếp nên cảm nhận khác vô cùng. Nhìn con Phi Hành Yêu Thú mạnh mẽ cùng nhanh chóng lao xuống, tạo ra từng trận tiếng gió khiến Đại Thiên một hồi run sợ, cảm giác này tuyệt đối không thua gì với lần đối mặt với Hồng Vỹ Ưng.

Nói đến, lần này Phi Hành Yêu Thú cũng là một con ưng, chỉ có điều toàn thân nó bao phủ bởi một bộ lông đen nhánh, không có một sợi lông màu khác. Cảnh tượng lao xuống của nó khiến Đại Thiên liên tưởng tới tình cảnh lúc sấm sét đánh xuống.

Mà con ưng này gọi là Hắc Ma Ưng, thực lực vô cùng quỷ dị, nếu đột phá lên Lục Giai có khả năng trở thành Hắc Ám Hệ Ma Thú, một hệ cực mạnh.

Cắn răng một cái, Đại Thiên hai tay nắm chặt, toàn thân điều động đấu khí, kể cả thứ Năng Lượng Tê Dại kia cũng bị Đại Thiên lần nữa vận dụng để kích thích thân thể. Mọi thứ có thể chuẩn bị đều đã chuẩn bị, Đại Thiên hai mắt kiên quyết nhìn đối thủ đang hướng tới.

Phi Hành Yêu Thú tuy lao xuống tấn công, nhưng nó tuyệt đối không dám chạm nước quá sâu, nước chỉ cách phần bụng nó một tí nên ngụp xuống nước vẫn có thể miễn cưỡng né tránh được.

Đại Thiên thấy con hắc ưng này đã tới sát mình, vội vàng ngụp lặn xuống nước. Hắc Ma Ưng mạnh mẽ lướt trên mặt sông khiến mặt nước tạo thành một đường lún sâu xuống, lực ép này khiến cho Đại Thiên dù ở dưới nước vẫn cảm thấy khó chịu.

Lại lần nữa trồi lên mặt nước, Đại Thiên hai mắt cẩn thận quan sát lần nữa. Hắc Ma Ưng một kích thất bại, trong lòng vô cùng khó chịu, hai cánh mạnh mẽ vỗ, cả người xoay ngoắt lại, một lần nữa hướng về Đại Thiên lao tới.

Đại Thiên cũng không liều mạng đối chiến, lại một lần hụp lặn xuống, nhưng lần này Hắc Ma Ưng vừa bay qua liền vội vàng chịu áp lực cực mạnh trồi lên quan sát.

Hai lần thất thủ, Hắc Ma Ưng thật sự điên tiết lên rồi, lúc này hóa thành một tia chớp đen thật sự, dùng một tốc độ vô cùng đáng sợ lao xuống, dù là còn ở trên cao nhưng từng hồi gió mạnh cũng khiến Đại Thiên ở dưới cảm thấy vô cùng đau đớn.

Lần này diễn ra rất nhanh, Đại Thiên vừa ngụp lặn xuống Hắc Ma Ưng liền tới. Lần này Đại Thiên lặn rất nông nên bị ảnh hưởng vô cùng khủng khiếp, toàn thân như bị một ngọn núi đè xuống, từng bộ phận bị ép đến mức căng phồng.

Đại Thiên chịu đựng khó chịu, thấy bóng của Hắc Ma Ưng trên mặt nước, vội dùng Nguồn Năng Lượng Tê Dại kia toàn lực kích thích cơ thể, dùng tốc độ nhanh nhất phóng lên khỏi mặt nước.

Hắc Ma Ưng không ngờ đối phương sẽ có hành động này, có chút không kịp phản ứng, vừa quay người phóng lên cao liền bị Đại Thiên hai tay giữ chặt đuôi của nó, cả hai cùng bay hướng lên trời.

Hắc Ma Ưng bay thẳng lên cao, cả người vùng vẫy bay lượn xoay vòng, ý đồ muốn vứt Đại Thiên ra khỏi người nó. Đại Thiên cắn răng chịu từng trận gió như cắt xẻ da thịt, toàn lực vận đấu khí về tay, ôm chặt lấy đuôi của Hắc Ma Ưng.

Đại Thiên còn muốn tiến lên một chút, nhưng gió quá mạnh khiến hắn động nhẹ một chút cũng không dám. Hắc Ma Ưng bay vài vòng không bỏ lại được Đại Thiên, tức giận vận Yêu Khí hòng bức Đại Thiên ra.

Đại Thiên bị Yêu Khí đột ngột tấn công dẫn đến toàn thân đau đớn, cũng may vẫn luôn tập trung tinh thần ôm chặt lấy nên không bị rớt xuống.

Thật sự là Đại Thiên không ngờ đến Yêu Thú cũng có một thứ tương tự đấu khí, nhưng ngẫm lại cũng đúng, đã Yêu Thú tồn tại đan điền cùng Yêu Đan thì việc có Yêu Khí cũng không có gì là lạ cả, chỉ trách Đại Thiên có chút chủ quan, không suy nghĩ kĩ.

Hắc Ma Ưng liên tục vài lần vận Yêu Khí, lực càng lúc càng mạnh, Đại Thiên toàn thân lúc này rách toạc, màu tuôn ướt cả người rồi.

Cũng may lúc này có một con Phi Hành Yêu Thú khác bay tới, chuyển đi sự chú ý của Hắc Ma Ưng.

Hắc Ma Ưng kiêng kị nhìn đối thủ trước mắt, sau đó rít lên một tiếng, bỏ mặc Đại Thiên lao thẳng đến tấn công kẻ lạ mặt. Con Phi Hành Yêu Thú kia cũng vô cùng hiếu chiến, cũng đồng thời lao đến tấn công lại.

Vũ khí chiến đấu chủ lực của loài chim là miệng, móng vuốt cùng đôi cánh. Hai con Phi Hành Yêu Thú dùng miệng của mình trực tiếp đâm về phía đối thủ hai cánh vỗ mạnh lấy lực sau đó ôm sát vào người.

Cả hai con Yêu Thú đều không né tránh hay dùng bất cứ kỹ xảo nào, hoàn toàn là lợi dụng ưu thế thân thể đâm sầm vào nhau.

Hai con Yêu Thú va chạm, đồng thời rít lên một tiếng, hướng về phía ngược nhau bay đi. Vừa rồi cả hai đều mang thương thế, đây là thử sức mạnh đối phương, tuy vô cùng liều mạng nhưng là cách thử chính xác nhất.

Bay vòng quanh một vòng, hai con Yêu Thú lại tiếp tục xông đến.

Lần này trước tiên vẫn là dùng miệng, nhưng sau đó không tiếp tục tách ra. Cả hai đều hướng phần dưới của mình về phía đối phương, dùng móng vuốt của mình xé rách đối thủ, miệng cũng không ngừng mổ, hai cánh chủ lực dùng để bay, đồng thời quất vào người đối phương.

Nói đến, cánh còn có tác dụng làm lệch quỹ đạo bay của đối thủ, thậm chí những con Phi Hành Yêu Thú thiếu kinh nghiệm có thể bị rơi thẳng xuống đất.

Hai con Yêu Thú đánh nhau càng kịch liệt, Đại Thiên càng khổ sở, từng trận gió mạnh tạt vào người khiến hắn muốn rớt khỏi người Hắc Ma Ưng, cũng may không khí ở đây rất lạnh nên máu nhanh chóng khô lại, nếu không Đại Thiên rất có thể vì chấn động quá mạnh mà mất máu chết.

Đại Thiên hiện tại trong lòng âm thầm kêu khổ, lúc trước ở dưới thấy Phi Hành Yêu Thú ung dung tấn công, nếu không thành công lập tức bay lên cao, nhàn nhã vô cùng. Ai ngờ khi lên đây mới hiểu rõ không dễ chịu chút nào, nghĩ lại cũng đúng, nếu không phải vì điều này thì đã có không ít Phi Hành Yêu Thú bay đến giữa hồ rồi, không cần thiết phải ở lại đây quấy nhiễu.

Hối hận chỉ đến một thoáng, rất nhanh liền dập tắt mất, Đại Thiên hiểu được, nếu như còn ở dưới nước thì hắn sớm muộn gì cũng phải chết, đây gần như là con đường sống duy nhất cho hắn rồi. Tuy vậy, nếu cứ tiếp tục như thế này thì Đại Thiên sớm muộn cũng chết, tuy không có di chuyển nhưng do phải luôn luôn giữ chặt Hắc Ma Ưng khiến Đại Thiên đấu khí tiêu hao vô cùng nhiều, hơn nữa trên này lạnh còn hơn dưới nước gấp mấy lần, đấu khí đồng thời theo nhiệt độ giảm xuống mà tiêu hao.

Mà thật sự đấu khí của Đại Thiên đã sớm tiêu hao từ khi còn ở dưới nước, đấu khí của hắn hiện tại còn là do dược lực của Ma Quả còn tồn tại trong thân thể.

Đại Thiên biết mình lại phải một lần nữa nghĩ cách, nếu không thì thật sự không xong rồi.

Hai con Phi Hành Yêu Thú chiến đấu cũng dần đến hồi cao trào. Hắc Ma Ưng liên tục bị đối thủ đánh lui, Đại Thiên thấy cảnh này trong lòng vô cùng vô mừng, không cần biết ai bại, chỉ cần kết thúc cuộc chiến này càng nhanh càng tốt là được.

Mà hi vọng của Đại Thiên nhanh chóng thành sự thật, Hắc Ma Ưng càng ngày càng không chịu nổi nữa, hai cánh vỗ mạnh, cả người nhanh chóng lui về sau, sau đó nhanh chóng bay đi.

Con Phi Hành Yêu Thú kia đạt được thắng lợi cũng không có ý định buông tha, thấy đối thủ bỏ chạy vội vàng vỗ cánh đuổi theo.

Ác mộng này vừa kết thúc, ác mộng khác lại đến. Vừa nãy tuy nguy hiểm, nhưng không ảnh hưởng trực tiếp đến Đại Thiên, còn lần này Hắc Ma Ưng bỏ chạy, đưa phần đuôi phía sau hướng về đối thủ, mà Đại Thiên lại đang ôm phần này.

Nhìn con Phi Hành Yêu Thú kia truy kích, Đại Thiên từng hồi hoảng sợ.

Hắc Ma Ưng vừa nãy do chiến đấu kịch liệt, thể lực cùng Yêu Khí đã sớm không còn bao nhiêu nên cũng không dám tiếp tục bay cao nữa mà hạ thấp xuống gần mặt hồ.

Cũng không biết cố tình hay vô ý, Hắc Ma Ưng liên tục để đuôi nhấn xuống mặt nước, rất có thể là muốn vứt bỏ Đại Thiên sau đó nhanh chóng bỏ trốn.

Hắc Ma Ưng bị phân tâm một phần, lại còn thân mang trọng thương, nhanh chóng bị con Phi Hành Yêu Thú kia đuổi theo.

Con Phi Hành Yêu Thú kia liên tục dùng cái miệng nhọn hoắc mổ xuống, Đại Thiên liên tục lắc người né qua né lại, cũng may hắn không phải mục tiêu chính nên miễn cưỡng có thể an toàn qua được một lúc.

Nhưng mà Hắc Ma Ưng chắc chắn là loài có tốc độ thua kém con Yêu Thú phía sau kia, bởi vậy không lâu lắm liền bị bắt kịp.

Hai con nhanh chóng bay lên cao quần nhau, Đại Thiên xem như là lại một lần thoát khỏi nguy hiểm rồi.

Lần này Hắc Ma Ưng bị bức đến điên cuồng rồi, toàn lực tấn công không thèm phòng thủ, một bộ muốn chết cũng kéo đối phương theo cùng. Nhưng Hắc Ma Ưng cường thịnh còn đánh không lại đối phương thì nói gì đến việc hiện tại vô cùng yếu ớt.

Rất nhanh Hắc Ma Ưng liền bị đối phương tàn nhẫn xé toạc da thịt, cái miệng khổng lồ của con Phi Hành Yêu Thú kia hướng về phía bụng của Hắc Ma Ưng cắn tới, xem ra là để lấy đi Yêu Đan.

Đại Thiên thấy Hắc Ma Ưng đã chết, vội vàng dùng tay nắm lấy từng sợi lông chim leo lên trên, nhân cơ hội con Phi Hành Yêu Thú kia còn mải mê cúi đầu tìm kiếm Yêu Đan, nhanh chóng nhảy vút đến ôm cổ nó.

Con Phi Hành Yêu Thú này vừa lấy được Yêu Đan cũng là lúc Đại Thiên ôm được cổ nó. Một tiếng rít vô cùng giận dữ vang lên, con Phi Hành Yêu Thú vứt xác Hắc Ma Ưng xuống dưới, sau đó lại một hồi bay lượn nhằm vứt Đại Thiên xuống.

Hắc Ma Ưng bị rơi thẳng xuống hồ, nhanh chóng bị mấy chục con Yêu Thú ở dưới xâu xé, trở thành nguồn năng lượng bổ sung cho chúng.

Đại Thiên thể lực cùng đấu khí đã tiêu hao quá nhiều rồi, bị Phi Hành Yêu Thú vật lên vật xuống liên tục khiến đầu đều choáng váng, tay có hơi thoáng buông lỏng.

Ngay lập tức Đại Thiên bị văng ngã giữa không trung, cảm giác ớn lạnh này khiến Đại Thiên nhanh chóng tỉnh táo lại, vội ôm bừa một thứ gì đó, cũng may Phi Hành Yêu Thú kia định một trảo kết liễu đến, vừa lúc Đại Thiên liền ôm được chân nó.

Tuy chịu lực cực mạnh từ Phi Hành Yêu Thú, nhưng Đại Thiên vẫn cắn răng chịu đựng ôm chặt lấy, vừa rồi thật sự quá đáng sợ rồi, hắn cũng không muốn số phận của mình như Hắc Ma Ưng, bị Yêu Thú ăn mất.

Nhưng Đại Thiên lần này là ôm phần chân, so với phần đuôi càng dễ nhấn nước. Phi Hành Yêu Thú cũng không do dự chút nào, bay lại một khu vực vắng Yêu Thú, sau đó bay sát mặt hồ, đưa chân ngâm vào trong nước.

Đại Thiên bị ngộp thở vô cùng rồi, Phi Hành Yêu Thú để chân dưới nước rất lâu không rút lên, hơn nữa lại bay cực nhanh, nước lạnh cùng dày đặc vô cùng khiến Đại Thiên vô cùng khó có thể chịu nổi.

Qua không được bao lâu nữa, Đại Thiên đành từ bỏ buông hai tay ra, cả người nhanh chóng chìm sâu dưới nước.

Con Phi Hành Yêu Thú vừa thoát được, cũng không vội đi mà bay lượn vài vòng, chỉ cần Đại Thiên trồi lên lập tức bồi thêm vài lần tấn công, triệt để tiêu diệt sinh vật dám can đảm trêu chọc nó.

Qua một lúc lâu sau không thấy Đại Thiên xuất hiện, Phi Hành Yêu Thú rít lên một tiếng thị uy, sau đó bay vút về phía giữa hồ.

Đại Thiên lại qua một lúc lâu nữa mới dám trồi lên, xác định không có con Yêu Thú nào xung quanh, vội vàng liên tục hít vào từng ngụm không khí. Đợi bình ổn lại tinh thần, Đại Thiên mới tò mò quan sát xung quanh.

Hiện tại Đại Thiên cách bờ hồ khoảng hai trăm mét, nhưng kỳ lạ là xung quanh không một bóng Yêu Thú. Nhìn kỹ lại quanh hồ, thì ra trong khi Đại Thiên vật lộn sinh tồn với hai con Phi Hành Yêu Thú thì tất cả Yêu Thú còn lại đã nhanh chóng tiến tới giữa hồ rồi, cách hòn đảo kia cũng không còn bao xa nữa.

Đại Thiên hoảng hồn không biết phải làm sao, nếu hiện tại quay trở lại bờ, chưa nói đến việc còn đủ sức để về bờ không, dù sao bờ hiện tại rất xa so với đến giữa hồ, chỉ tính riêng việc Viêm Hổ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn thì Đại Thiên đã không dám trở vào rồi.

Đối mặt với những con Yêu Thú dưới Lục Giai như những con Yêu Thú này, Đại Thiên còn dậy được một chút ý nghĩ phản kháng, nhưng đối với Viêm Hổ lúc toàn thịnh thì Đại Thiên dù là nháy mắt một cái cũng không dám chứ đừng nói đến việc phản kháng.

Hiện tại Đại Thiên vô cùng hối hận việc lúc đó chạy theo Viêm Hổ rồi, nếu cố gắng ở lại lâu một chút, biết đâu Lý Thiện đã tìm ra hắn, đồng thời tranh thủ lúc Viêm Hổ vắng mặt, bình an trở về Cương tộc.

Nhưng hiện tại dù có muốn cũng không làm được gì, Đại Thiên uất ức cắm đầu bơi về phía giữa hồ, lần này xem như là dù chết cũng phải chết cho có ý nghĩa rồi.

Hiện tại Yêu Thú còn sót lại đều là mạnh mẽ nhất trong số hàng trăm con lúc đầu, chúng cũng không dễ dàng tấn công nhau như lúc trước nữa, toàn bộ yên tĩnh chậm rãi hướng về phía đảo bơi tới.

Đại Thiên vừa bơi vừa vô cùng hồi hộp nhìn những Yêu Thú kia, chỉ sợ chúng lao lên cướp mất, trong lòng lại âm thầm đắn đo, liệu lần này thất bại thì Viêm Hổ có bỏ qua cho hắn không, ngẫm đi ngẫm lại, Đại Thiên nghĩ đến thái độ bá đạo của Viêm Hổ liền ủ rũ chấp nhận hiện thực rồi.

Lại bơi được hai mươi mét nữa, kỹ năng bơi của Đại Thiên dưới áp lực của cái chết nhanh chóng tăng lên, làm giảm đi tiêu hao đấu khí rất nhiều.

Bỗng lúc này dị biến nổi lên, hàng loạt con Phi Hành Yêu Thú lợi dụng ưu thế của mình tiến lên đoạt trước. Mắt thấy chúng đều bước lên đảo rồi, Đại Thiên cùng những con Yêu Thú dưới nước tâm tình gấp như muốn điên lên.

Ngay lúc này, từ dưới nước ven đảo bỗng cuộn lên những con sóng lớn, tiếp theo từ dưới nước trồi lên một con rắn. Một con rắn vô cùng lớn, toàn thân óng ánh trong suốt trắng tinh, thân thể ít nhất dài cũng hơn năm mươi mét, điều đặc biệt là nó có tới ba đầu.

Con rắn nhanh chóng vươn ba cái đầu lên cao, nhẹ nhàng xé nát những con Phi Hành Yêu Thú còn đang kinh hãi kia, toàn bộ nhìn đều vô cùng đơn giản lưu loát, tựa như lúc những con Yêu Thú này đùa bỡn Đại Thiên vậy.

Con rắn này gọi là Tam Đầu Băng Xà, là một Thất Giai Ma Thú, so với Viêm Hổ mạnh hơn rất nhiều.

............
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.