Chương trước
Chương sau
“Ầm!!!”

Một tiếng chấn động vang lên kèm theo một trận gió thổi bay lá khô cùng cát bụi. Sau tiếng va chạm đó là một loạt tiếng đánh vào cơ thể vang lên.

Nhìn gần một chút, một thiếu niên đang cứng đối cứng với một con vượn. Con vượn nện từng nấm đấm mạnh mẽ vào người đối thủ, thiếu niên không chịu thua từng nấm đấm trực tiếp đáp trả.

Hai bên thực lực khá cân xứng, từng chiêu đều dùng toàn bộ lực lượng mà đánh. Con vượn bị kéo dài có chút tức giận, hai tay mạnh mẽ chống xuống đất, chân quét ngang đá bay thiếu niên ra xa.

Xung quanh bầy vượn thấy vậy, ríu rít ầm ĩ, một bộ chế nhạo thiếu niên. Thiếu niên liên tục thở dốc nhìn con vượn kia đang vỗ ngực thị uy, bên tai vang lên tiếng chế nhạo của những con vượn khác.

Thiếu niên này chính là Đại Thiên. Mà đối thủ của Đại Thiên gọi là Đại Lực Hắc Viên.

Đại Lực Hắc Viên bình thường là Nhị Giai Yêu Thú, nhưng tiềm lực của chúng rất lớn, thậm chí từng có con đã đạt đến Lục Giai. Con Đại Lực Hắc Viên đang cùng Đại Thiên giao đấu có thực lực Tam Giai Đỉnh Phong, cùng Thị Huyết Ngân Lang Vương lần trước tuyệt đối có sức liều mạng.

Lại nói đến, thời gian trôi qua có chút nhanh, thấm thoát lại hai tháng trôi qua. Hai tháng này Đại Thiên ban ngày đi tìm Nhị Giai Yêu Thú liều mạng, đến trưa liền đi theo dõi cứ địa của Dã Man Nhân, tối đến lại về vừa hưởng thụ sét đánh vừa tu luyện.

Hưởng thụ, chính xác là hưởng thụ, kể từ khi Đại Thiên biết bị sét đánh cơ thể cùng đấu khí trở nên mạnh mẽ lên thì cũng không bài xích nữa, đêm đêm đưa mình cho sét tùy tiện chơi đùa.

Đại Thiên cũng thử một đêm ra khỏi khu rừng đen, đêm đó sét không tìm đến Đại Thiên thân mật giao lưu nữa. Phát hiện này khiến hắn ngày càng hiếu kỳ, cố tình tìm khắp khu rừng đen, kể cả hang động kia vẫn không phát hiện điều gì đặc biệt nên cũng thôi.

Còn về con Đại Lực Hắc Viên trước mắt, nhìn có vẻ như là liều chết đánh nhau, nhưng thật sự hai người là bạn, nếu không Đại Lực Hắc Viên một đấm cũng đủ đè bẹp Đại Thiên. Còn về nguyên nhân thì nói ra khá dài dòng.

Chuyện xảy ra vào một tháng trước, sau một ngày mệt mỏi, Đại Thiên lê lết về khu rừng đen, nhưng hôm đó không thuận lợi như mọi ngày. Đại Thiên đang đi thì vô tình nghe tiếng thú rống giận dữ cùng tiếng người quát tháo, không kìm nổi lòng hiếu kỳ, Đại Thiên mon men đến nơi phát ra tiếng động quan sát.

Mà cuộc chiến đó là giữa đàn Đại Lực Hắc Viên trước mắt, bên còn lại là Dã Man Nhân. Những Dã Man Nhân này không nhìn thì thôi, vừa nhìn Đại Thiên liền giật mình kinh hãi.

Từng cái Dã Man Nhân đều trang bị đầy đủ trang bị, giáp sắt bao phủ toàn thân, trên người treo bốn món vũ khí lần lượt là thương, đao, cung cùng chủy thủ, hoàn toàn là mô phỏng Cương quân mà ra.

Đại Thiên đổ một thân mồ hôi lạnh, lần trước chỉ có một đội trang bị chỉ bằng một nửa những Dã Man Nhân trước mắt đã khiến Cương nhân có chút phản ứng không kịp, nếu không nhờ có Triệu Cẩm Phàm chỉ sợ lần đó lành ít dữ nhiều.

Do dự một phen, Đại Thiên quyết định tham gia vào trận chiến này. Dã Man Nhân từng người đều có thc lực Chiến Sư, hoàn toàn đem Đại Lực Hắc Viên áp đảo. Nhưng mục đích của Đại Thiên không phải trực diện chiến đấu mà là quấy rối.

Tuy đánh không lại nhưng Dã Man Nhân mặc trên người một thân kim loại, tùy tiện tiếp xúc với đấu khí của Đại Thiên liền cảm giác tê dại, tuy thực lực cao hơn khiến cảm giác này duy trì không lâu, nhưng chỉ cần vài giây đàn vượn liền xông lên xé xác hắn. Tuy chỉnh thể thực lực đàn vượn không cao, nhưng bù lại số lượng đông đảo, đồng thời có vài chục con đạt đến Tam Giai Yêu Thú, chỉ cần lơ là Dã Man Nhân liền chết không thể chết lại.

Đại Thiên trái xoay phải chuyển, bên này đấm một cái, bên kia đá một cái, sau đó chạy chỗ khác. Dã Man Nhân bị hắn phá rối, dần nhận ra không ổn, phân ít người tấn công hắn, Đại Thiên đang lúc không biết làm sao thì đàn vượn bất ngờ hỗ trợ hắn, ánh mắt tràn đầy thân thiện, nhờ vậy, đại nghiệp phá rối của Đại Thiên bước lên một tầm cao mới.

Dã Man Nhân cảm thấy tình thế không ổn, hơn nữa trời cũng dần chuyển tối, không dám ham chiến, từng người chỉnh tề rút lui. Sau trận chiến này, Đại Thiên vô tình đạt được mối quan hệ bằng hữu với đàn vượn, thậm chí tự do ra vào đàn vượn cũng không nói gì, ăn cũng chia một chút cho hắn.

Được đàn Đại Lực Hắc Viên chống lưng, Đại Thiên căn bản là ở một mảnh khu vực nhỏ này có thể đi ngang, trừ vài đàn thú cực kỳ mạnh mẽ mới không dám động đến.

Đại Thiên trắng trợn khiêu chiến Yêu Thú, thậm chí một số Tam Giai Yêu Thú yếu ớt hắn cũng dám chọc, thua liền chạy về núp sau đàn vượn.

Về sau Đại Thiên liền “dũng cảm” đòi luận bàn với Đại Lực Hắc Viên Vương, cũng chính là con Đại Lực Hắc Viên trước mắt, quá trình này có chút khó khăn vì bất đồng ngôn ngữ, nhưng may mắn cuối cùng vẫn thành công.

Những tưởng Đại Lực Hắc Viên sẽ nhường nhịn “ân nhân”, Đại Thiên vô cùng hưng phấn giao chiến. Nhưng thật không ngờ, trình độ tàn bạo của con Đại Lực Hắc Viên này đủ sức cùng Đại Vũ liều mạng, không đánh thì thôi, đã đánh liền đánh cho Đại Thiên nằm liệt dưới đất.

.................

Đại Lực Hắc Viên Vương có chút khó hiểu nhìn Đại Thiên đang chiến đấu bỗng dưng trở nên ngây ngốc. Đại Lực Hắc Viên cũng không nghĩ nhiều, một đấm đánh thẳng vào người Đại Thiên, trực tiếp đánh bay đối thủ.

Đại Thiên bị một đấm này đánh tỉnh, vừa chạm đất liền vội vàng ổn định thân thể, cả người búng lên, đấu khí toàn lực vận chuyển, một đấm đánh trả.

Đại Lực Hắc Viên Vương hưng phấn rú lên, sau đó tay nắm chặt lại, tương tự một đấm đánh tới. Đại Lực Hắc Viên đánh đã áp chế thực lực khá nhiều, nhưng đại khái là vẫn ngang với Trung Cấp Tam Giai Yêu Thú.

Nhưng hiệu quả tê dại của Đại Thiên cũng không phải để ngắm, tuy đối với Tam Giai Yêu Thú ảnh hưởng đã vô cùng ít, nhưng ít ra vẫn có hiệu quả.

Đại Lực Hắc Viên va chạm liền bị tê dại, thoáng khựng lại, Đại Thiên lập tức nối liền một cước đá tới. Đại Lực Hắc Viên kịp thời phản ứng, dùng tốc độ áp đảo đánh trả một cước kia, lại tê dại.

Nhìn từ bên ngoài tưởng chừng như hai bên đánh ngang nhau, một đám Đại Lực Hắc Viên quan khán hai mắt sùng bái nhìn cả hai. Đánh hồi lâu, một tia đấu khí sau cùng cũng cạn kiệt, Đại Thiên liều mạng dùng sức lực cuối cùng chịu từng trận đấm đá kịch liệt.

Sau một lát, Đại Lực Hắc Viên Vương vỗ ngực rống to, còn Đại Thiên nằm bẹp dí dưới đất. Thị uy cũng đủ, hắc viên nắm Đại Thiên trong tay, đem Đại Thiên mang về khu rừng đen, cũng không dám bước vào, đứng ngoài bìa vứt Đại Thiên vào trong, điều này là lúc trước Đại Thiên nhờ nó.

Chỉ có ở khu rừng đen này Đại Thiên mới đủ tự tin để toàn tâm toàn ý tu luyện, dù là ở giữa đàn vượn bảo vệ hắn cũng không dám làm điều này, hơn nữa trời tối bị sét đánh cũng là cơ hội để tăng thực lực.

........................

Sáng hôm sau, sau khi hưởng thụ một trận sét đánh, Đại Thiên cũng không như ngày trước lăn ra bất tỉnh, hiện tại hắn chỉ thoáng cảm thấy tê dại, đầu có chút choáng thôi.

Vừa tỉnh liền đi tìm đàn vượn, đây gần như đã trở thành thói quen của hắn. Ngẫm lại từ khi bước ra khỏi vương cung, xung quanh Đại Thiên xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa lại đến quá nhanh, Đại Thiên có chút không thể thích ứng, cảm giác như mình đang nằm mơ.

Thở dài một hơi, Đại Thiên có chút bất lực bước vào bên trong đàn vượn. Thực lực của Đại Thiên lúc này ổn định tại Trung Giai Chiến Sĩ, cộng thêm lực lượng tê dại kia, chiến lực đủ cùng Cao Giai so sánh, thậm chí một ít vừa trở thành Chiến Sư cũng đủ sức liều mạng.

Thực lực càng ổn định, tâm Đại Thiên càng bất ổn, tuy so với cánh rừng rộng lớn này thì hắn chỉ như một con kiến, nhưng trong lòng Đại Thiên luôn muốn trở về với đồng tộc, dù khó bao nhiêu cũng phải trở về.

Đại Thiên tâm ý đã quyết, nhìn trước mắt Đại Lực Hắc Viên Vương vui mừng chào đón, vô cùng nghiêm túc hỏi

“Hiện tại ta muốn cùng Dã Man Nhân chiến đấu. Ngươi có theo không?”

Hắc viên cực kỳ thông linh tính, ở chung một thời gian dài như vậy, một số câu đơn giản có thể hiểu được một chút. Hắc viên có chút hụt hẫng, hai mắt nhìn kỹ Đại Thiên, hai tay giơ lên nắm chặt lại, sau đó buông ra lắc đầu, tiếp theo lại chỉ chỉ về phía đàn vượn, một lần nữa lắc đầu.

Đại Thiên thở dài, hoàn toàn hiểu rõ ý đối phương, thứ nhất là thực lực không đủ, thứ hai là vướng víu đàn vượn nên cũng không dám liều. Tuy kết quả này Đại Thiên sớm đã biết, nhưng khi tiếp nhận lại có chút khó chịu đựng. Xoay người lại, Đại Thiên cũng không còn gì để nói, chân cất bước đi ra khỏi nơi này.

Hắc viên Vương vội đưa tay ra níu Đại Thiên lại, tay chỉ Đại Thiên, sau đó lại chỉ mình cùng đàn vượn. Đại Thiên thở dài lắc đầu

“Tuy ở với các ngươi rất tốt, nhưng ta nhất định phải trở về với gia đình cùng đồng tộc.”

Hắc viên ủ rũ buông Đại Thiên ra, mặc cho đối phương rời khỏi.

Đại Thiên đi thẳng một mạch đến bờ sông, sau đó theo con đường quen thuộc thẳng tiến về phía căn cứ Dã Man Nhân.

Cẩn thận từng li từng tí tiếp cận, Đại Thiên nhìn dòng người từ bên trong căn cứ ra ngoài đi săn, âm thầm tìm sơ hở đột nhập. Chỉ một điểm sơ hở này khiến Đại Thiên đau đầu hết hơn hai tháng trời.

Ngồi đợi hơn hai tiếng, đoàn người đi ra khỏi cứ địa mới hết. Vừa định tiến lên áp sát căn cứ, trên vai Đại Thiên liền cảm giác được nhàn nhạt lạnh lẽo, cảm giác này Đại Thiên tuyệt đối không lầm được, đây là cảm giác từ binh khí phát ra. Hai tay âm thầm vận đấu khí, Đại Thiên nhẹ xoay đầu nhìn phía sau.

Người kia thấy Đại Thiên, khuôn mặt căng thẳng bỗng dưng thả lỏng thu đao lại, sau đó chuyển thành tức giận quát mắng cái gì đó, có điều Đại Thiên không hiểu, nhưng thấy đối phương không có ý định chiến đấu, quyết định trước tiên xem tình huống rồi tính tiếp.

Đại Thiên trên người lúc này mặc áo da thú, người lại cháy đen thui, Dã Man Nhân vô tình nhận lầm thành đồng tộc của mình, nghĩ đối phương lười biếng trốn không đi săn liền tức giận quát mắng, Đại Thiên không hiểu hắn nói gì nên một mực cúi đầu, điều này khiến Dã Man Nhân kia càng tức giận.

Mắng một hồi, Dã Man Nhân tức giận mang Đại Thiên đi về phía căn cứ, Đại Thiên mừng rỡ, điều mà hai tháng qua làm không được vậy mà hư hư thực thực hoàn thành rồi.

Đến cửa căn cứ, Đại Thiên lại tiếp tục bị một đám Dã Man Nhân chửi mắng, có người kích động còn đánh hắn vài cái. Đại Thiên không dám hó hé một tiếng, xung quanh hơn ba mươi tên trang bị đầy đủ không phải dễ chơi.

Lại qua một lúc, nhìn Đại Thiên vẫn cứng đầu không nói gì, những Dã Man Nhân kia vô cùng tức giận, vội vàng lấy dây trói hắn lại, áp giải vào căn cứ.

Tuy có hơi uất ức, nhưng tâm tình của Đại Thiên kích động không thể kiềm chế. Vừa bước vào căn cứ, từng ngôi nhà bằng gỗ, bằng lá hoặc bằng đá đập vào mắt hắn.

Con nít chơi đùa, có người lại đi huấn luyện, khung cảnh thanh bình không khác gì Cương tộc khiến Đại Thiên có cái nhìn khác về Dã Man Nhân.

Lượn vòng vòng trong căn cứ, cuối cùng Dã Man Nhân áp giải Đại Thiên vào một căn nhà khá lớn, bên trong có rất nhiều buồng giam với những song sắt thô to. Trong này chỉ có lác đác vài người bị giam.

Đại Thiên bị tùy ý vứt vào một buồng giam, sau đó những Dã Man Nhân kia liền rời đi, để lại một mình Đại Thiên còn đứng đó nghi hoặc.

Đại Thiên hiện tại vô cùng khó hiểu, nếu đã phát hiện hắn thì tại sao Dã Man Nhân không giết. Đại Thiên đầy đầu dấu chấm hỏi, tò mò thử phá song sắt nhưng không biết thứ này làm bằng gì mà vô cùng cứng rắn, thử vài lần không được Đại Thiên có chút bất đắc dĩ ngồi đợi chuyện sắp xảy đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.