Diêu Tự cảm thấy cực kỳ thú vị. Anh rất thích, cũng rất khoái hưởng thụ trạng thái mập mờ này với Nghê Tinh Kiều. Hai thiếu niên cùng đi dò lòng đối phương, một người từ lâu đã tính đến chuyện hai đứa sẽ nắm tay nhau trong tương lai, người còn lại thì vẫn còn mơ hồ, không biết đây chính là rung động. Lâm Tự Châu nói: – Thỉnh thoảng tôi thấy cậu cũng mất nết ra phết. Lúc này hai người đang chạy nhẹ nhàng, còn có sức nói chuyện cơ mà. Diêu Tự nói: – Tôi làm gì cậu hả? – Cậu không làm gì mình cả, nhưng mà cậu tính kế Nghê Tinh Kiều như thế, cậu ta ngốc nghếch dính bẫy, thế mà cậu còn chưa đủ mất nết sao? Lâm Tự Châu không nói rõ, nhưng Diêu Tự hiểu ý nó. Ý nó là Diêu Tự đang dẫn dắt Nghê Tinh Kiều đi trên con đường đồng tính luyến ái khi đối phương vẫn đang lạc trong sương mù. Mất nết ư? Đúng là mất nết thật. Ai cũng biết con đường này gập ghềnh, ai cũng biết vì xu hướng tính dục mà cuộc sống về sau có thể gặp phải nhiều ổ voi ổ gà, dù bây giờ bọn họ vẫn chưa chính thức bước vào xã hội, nhưng bọn họ biết rõ trong lòng điều này. Mỗi một đứa trẻ nhận thức được mình là đồng tính từ rất sớm đều mất ngủ không chỉ một đêm. Trông bọn họ vẫn là thiếu niên, nhưng đã tập diễn cuộc sống sau này của mình không biết bao nhiêu lần. Bọn họ từng nghĩ rất nhiều, đặt vô số giả thiết về hố đen tương lai. Nhưng mà hết cách rồi, Diêu Tự vẫn muốn kiên trì. Có lúc anh sẽ nghĩ liệu mình có xấu xa quá không, rõ ràng Nghê Tinh Kiều có thể tiếp tục cuộc sống vô ưu vô lo, làm một hoàng tử bé trong thế giới cổ tích. Hoàng tử bé, gặp được công chúa hoặc bông hoa hồng của mình, hai người sẽ sống bên nhau hạnh phúc trọn đời. Nhưng mà mỗi khi nghĩ tới đây thì Diêu Tự lại cảm thấy ngực mình chướng lên, sau đó phát hiện mình không cách nào giả vờ giả vịt được. Không cách nào giả vờ làm bạn tốt của Nghê Tinh Kiều, không cách nào chỉ xem đối phương như một đứa bạn thân bị bố mẹ lập hôn ước “đùa”. Không cách nào giả vờ mình không muốn chiếm hữu Nghê Tinh Kiều, không cách nào giả vờ mình giống như những người khác, không có gì khác biệt. Vì mình đã khác biệt rồi, mình thích con trai. Diêu Tự nói: – Mất nết thì mất nết, chả làm sao. Anh quăng lại một câu rồi tăng tốc độ, bỏ Lâm Tự Châu lại phía sau. Lâm Tự Châu cười cười bất đắc dĩ, lại đuổi theo an ủi: – Thì mình đã nói gì đâu, mắc gì quạo! Anh lầm bầm: – Cậu và Nghê Tinh Kiều y như nhau, đứa nào cũng kém tinh ý. Diêu Tự bật cười, nó thích người khác nói nó và Nghê Tinh Kiều giống nhau. Thật ra hai đứa chả giống gì cả, tất cả mọi người đều biết, chỉ có điều nó để ý tới Nghê Tinh Kiều, Nghê Tinh Kiều lại thích vặn be sườn nó, hai đứa khó mà không nhiễm nhau. Lâm Tự Châu nhạo: – Cậu dễ dỗ thật đấy. Diêu Tự không để ý đến nó, nhưng cũng không phủ nhận một khi mình đã bị “chọc nư” thì chỉ cần nhắc tới Nghê Tinh Kiều là sẽ dịu lại ngay. Chạy cự ly dài năm nghìn mét là phải chạy mấy vòng sân bốn trăm mét. Nghê Tinh Kiều chống nạng, còn dựa vào Lộ Lý bên cạnh, thiếu điều hét cho cả thế giới cùng nghe là mình đang cổ vũ cho Diêu Tự. Cậu cực kỳ thích thể thao, thích xem Diêu Tự “đánh đâu thắng đó” trên sân. Nghê Tinh Kiều cảm thấy cảnh tượng như vậy mới là đại diện ưu tú nhất cho thời thanh xuân của bọn họ, ý chí ngùn ngụt không sợ điều chi, đến cả những giọt mồ hôi rơi xuống cũng cực kỳ ngầu. Lộ Lý nói Nghê Tinh Kiều: – Sao người ta tham gia thi đấu mà cậu phấn khích quá vậy! Chồng hát vợ khen hay hả? Nghê Tinh Kiều cốc vào đầu nó: – Cậu có biết cái gì gọi là vui lây không? Đó là người anh em thân nhất của mình! Cậu ấy được quán quân, mình vui lây! – Vui cái gì cơ? – Lộ Lý ngáo ngơ – Cậu nói gì vậy? (*) (*) Nghê Tinh Kiều sử dụng thành ngữ, Lộ Lý nghe không hiểu nên đọc lái sang một từ khác Nghê Tinh Kiều lắc đầu chán nản: – Nhà nước nên đẩy mạnh công tác xóa mù chữ hơn nữa! Diêu Tự rất được mọi người yêu thích, chuyện này Nghê Tinh Kiều biết từ lâu rồi. Lớp 10 mới khai giảng không bao lâu Diêu Tự đã nhận được thư tình, Nghê Tinh Kiều ngưỡng mộ chết đi được. Tham gia hội thao ai cũng rạo rực, các chàng trai cô gái đều nhân cơ hội này để làm một vài hành động nhỏ với người mình thích. Vì thế, môn chạy cự ly dài của Diêu Tự cũng trở thành một trong những cơ hội mà những người thầm mến anh cần phải nắm bắt. Khi chạy đến vòng thứ năm thì có người cầm chai nước suối và khăn bông tới lề đường chạy. Khi Diêu Tự chạy ngang thì bạn nữ đó nhanh chóng đuổi theo, đưa nước cho Diêu Tự. Diêu Tự ngơ ngác, anh không hề quen bạn nữ này. Bạn nữ này không chung lớp với Diêu Tự, thậm chí còn không học lớp 11. Nghê Tinh Kiều đứng trên khán đài vươn dài cổ, ngạc nhiên nhéo mạnh Lộ Lý: – Cậu xem Diêu Tự đang làm gì thế kia? Lộ Lý đang cúi đầu gửi tin nhắn QQ cho “Lâm Tô Thần”, giả bộ khen em trai của nhỏ chạy rất nhanh. Bị Nghê Tinh Kiều nhéo, nó la đau bài hải. – Ông trời của tôi ơi! Ông lại làm sao! – Lộ Lý ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng Nghê Tinh Kiều chỉ tay, thế là nhìn thấy một bạn nữ xinh xắn buộc tóc đuôi ngựa cao đang chạy bên cạnh Diêu Tự, hình như hai người còn nói cái gì đó. – Đó không phải Mạnh Tiệp sao! – Lộ Lý nói – Hoa khôi của trường đấy! Lộ Lý đúng là “camera của trường”, ngoại trừ không biết người bạn qua mạng mình nhớ thương bao lâu thật ra là Lâm Tự Châu, thì trong trường chuyện gì nó cũng biết. Nữ sinh tên Mạnh Tiệp này rất xinh xắn, dáng người cao ráo, nước da trắng trẻo, đứng trong đám đông cũng có thể tỏa sáng. Nghê Tinh Kiều đứng xa quá, không rõ dung mạo cô gái này ra sao, nhưng có vài người bạn không cần phải nhìn kĩ cũng biết đó chắc chắn là một nàng thơ yêu kiều. – Chị lớp 12 đó, đẹp ngất ngây! Nghê Tinh Kiều cố ý hỏi nó: – Chị ấy đẹp hay là Lâm Tô Thần đẹp? – Vậy thì mình vẫn thấy Lâm Tô Thần của chúng ta đẹp hơn. Nghê Tinh Kiều cười khẩy, dè bỉu nó. Dè bỉu Lộ Lý xong, cậu tiếp tục rướn cổ nhìn về phía Diêu Tự. – Hai người họ quen nhau thế nào vậy ta… – Bình thường mà, nam thanh nữ tú làm quen nhau thôi, có sao đâu. – Lộ Lý cười cậu – Cậu ghen à? – Mình ghen gì! Mắc mớ gì đến mình đâu! – Nghê Tinh Kiều nói chuyện chua lòm, Lộ Lý bèn nói – Trông cậu như ăn phải một tấn chanh ý. Nghê Tinh Kiều kệ xác nó, chỉ mải dòm Diêu Tự. cậu thấy Diêu Tự phất tay rồi tăng tốc, bà chị Mạnh Tiệp kia không đuổi theo nữa. Nhưng mà Mạnh Tiệp vẫn chưa chịu đi, vẫn cầm khăn bông và nước suối đứng bên lề đường chạy, hình như đang đợi lần sau Diêu Tự chạy ngang qua. Nghê Tinh Kiều chịu im rồi, chỉ lo nhìn bà chị kia, cứ thấy lòng mình là lạ sao đó. Nhưng Nghê Tinh Kiều lúc này không biết rốt cuộc vì làm sao mà mình thấy buồn man mác. Cuộc thi chạy cự ly dài năm nghìn mét đã tới chặng cuối cùng gay cấn nhất. Suốt buổi Diêu Tự không hề nhận nước và khăn của Mạnh Tiệp. Anh chạy ngang qua Mạnh Tiệp mắt không liếc lấy một cái, chỉ nhắm thẳng về đích đến. Lâm Tự Châu bám sát phía sau, nó vẫn chưa quên mình phải so tài với Diêu Tự. Còn về phần Nghê Tinh Kiều đang ngồi trên khán dài, mới nãy còn buồn thiu được một lúc, giờ đương lúc gay cấn, cậu liền hào hứng trở lại. Nghê Tinh Kiều túm cánh tay Lộ Lý bắt nó cổ vũ Diêu Tự cùng mình, không biết Lâm Tô Thần tiến lên trước từ lúc nào, đứng ngay bên cạnh Lộ Lý. Lộ Lý nói: – Cậu cổ vũ cho Lâm Tự Châu hả? Lâm Tô Thần rất bình thản: – Mình chỉ xem thử thôi. Lộ Lý nhìn ra được Lâm Tô Thần ngại la hét cùng với mọi người, nên nói với nhỏ: – Hay là thế này đi, mình giúp cậu cổ vũ cho Lâm Tự Châu, cậu đồng ý cuối tuần đến tiệm băng đĩa nhạc với mình nhé. Lâm Tô Thần quay lại nhìn Lộ Lý một hồi, ngay lúc Lộ Lý tưởng rằng nhỏ sẽ quay người bỏ đi thì nhỏ lại nói: – Được thôi. Lộ Lý mừng như bắt được vàng, bỏ bạn bè lại, hét lớn: – Lâm Tự Châu cố lên! Nghê Tinh Kiều kinh ngạc, thiếu điều cấu cho tên Lộ Lý phản bội này chết tươi. Nhưng cuối cùng, Diêu Tự vẫn là người đầu tiên cán đích, Lâm Tự Châu về nhì. Lâm Tự Châu nói: – Cậu là đối thủ đầu tiên mình gặp trong đời ở bộ môn chạy cự ly dài này đấy. Diêu Tự thở hồng hộc, cười: – Sau này cậu sẽ còn phát hiện mình có thể đánh bại cậu ở rất nhiều chuyện khác nữa đấy. Lâm Tự Châu: – Vênh váo quá hén! Vì Diêu Tự đạt quán quân, Nghê Tinh Kiều phấn khởi tới độ suýt nữa mất trí, quăng luôn cặp nạng mà đi. Diêu Tự đi đăng ký xong thì xoay người chạy về khu vực lớp mình, thấy ngay Nghê Tinh Kiều đang ngồi ở hàng đầu, cười toe toét vẫy tay với anh. Anh cực mê Nghê Tinh Kiều như vậy, hí hửng đến độ đỏ mặt, tóc thì tung bay, mừng rỡ như muốn bay lên chín tầng mây. Diêu Tự không cầm lòng được, chạy tới ôm chầm lấy Nghê Tinh Kiều. Nghê Tinh Kiều bị Diêu Tự ôm cứng nhưng vẫn phấn khởi vỗ lưng Diêu Tự: – Quá đỉnh! Quá đỉnh! Diêu Tự đỉnh nhất! Bên ngoài sân vận động khua chiêng gõ trống, Diêu Tự cảm nhận được nhịp tim đang đập mãnh liệt của Nghê Tinh Kiều. Ở bên cạnh là Lộ Lý đang nhìn Lâm Tô Thần: – Tuy em cậu không đạt được quán quân, nhưng chuyện cậu hứa với mình không được lật lọng đâu đấy. Lâm Tô Thần cười khẩy một tiếng, xoay người đi: – Mình biết rồi. Lộ Lý đưa mắt nhìn theo bóng lưng nhỏ, cảm thấy trên thế giới này không còn người con gái nào vừa ngầu vừa có thể khiến nó chết mê chết mệt như Lâm Tô Thần được nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]