Các người không tin thì thôi. Uông Tử Thần, tôi không muốn ở lại đây nữa. Chúng ta rời khỏi đây có được không?
- Tại sao tôi phải giúp em?
Uông Tử Thần khẽ nhếch mày, khóe môi khẽ nâng lên một nụ cười uy lãnh hiếm thấy. Xưa nay hắn chưa từng giúp ai mà không đạt được lợi ích gì.
Càng huống hồ chi giữa cô và hắn còn là tính toán chưa xong chuyện đêm qua.
- Anh không muốn giúp tôi thì thôi. Mau thả tôi xuống, tôi tự mình đi được.
Bạch Ly tức giận trừng mắt nhìn hắn. Cái tên điên này đã không muốn giúp cô thì thôi làm gì mà cứ khư khư ôm cô chặt vậy chứ?
Đi mà ôm Phương Ly Nhi của hắn đi! Cô không cần
Nghĩ đến đây cô lại càng tức giận, bàn tay bé nhỏ liên tục đập mạnh vào lồng ngực vạm vỡ của Uông Tử Thần, giống như một chú mèo nhỏ ra sức xù lông lên muốn cắn người.
Là hắn hại cô thành ra thế này! Là hắn bắt nạt cô.
Vốn dĩ kiếp này phải tránh người đàn ông này càng xa càng tốt. Vậy mà ông trời lại cứ thích trêu đùa lòng người, ngay trong ngày đầu tiên trọng sinh, cô lại đi ngủ với kẻ thù không đội trời chung của mình kiếp trước.
Nhớ lại đêm hôm qua, hắn giày vò cô suốt cả một đêm không để cho cô nghỉ phút giây nào mà cứ liên tục thúc cự long ra vào không biết bao nhiêu lần bên trong cô, hại cô sáng hôm nay khi rời khỏi đó, khắp người đâu đâu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-thieu-hom-nay-dien-du-chua/2632938/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.