Chương trước
Chương sau
Trở thành người phụ nữ của Uông Tử Thần tôi em không muốn sao?

- Sao có chuyện đó anh cứ nhai đi nhai lại hoài vậy?

- Em có biết có bao nhiêu nữ nhân thèm khát được tôi ôm trong lòng không? Tôi đang cho em cơ hội đó mà em còn không mau đồng ý, sau này mất đi thì đừng có mà khóc lóc đấy!

Cái gì dậy cha nội tự luyến này, hắn bị điên thật chứ!

- Anh biết Ly Nhi chứ?

- Nhi nào?

- Em gái tôi, tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Sở. Hôm trước ở nhà chính Sở gia anh có gặp qua một lần rồi đấy. Còn tôi chỉ là con hàng giả mạo thôi.

- Thì sao?

- Cô ta xinh đẹp như hoa như ngọc, ngây thơ trong sáng lại như hoa nhưng... còn rất biết cách lấy lòng đàn ông hơn tôi đấy. Con bé lại còn ngưỡng mộ Uông thiếu đã lâu. Hay là... anh suy nghĩ để cho cô ta sang đây hầu hạ anh đi.

Những ngón tay nhỏ xinh đẹp của Bạch Ly phiêu du trên vòm ngực rộng lớn của Uông Tử Thần, những lời nói ngọt ngào thoát ra khỏi khuôn miệng xinh đẹp nhưng lại giống như là đang châm chọc cho kiếp trước của hắn.

Kiếp trước người hắn yêu sâu đậm là Phương Ly Nhi, người khiến hắn hình cam tâm tình nguyện bị lừa dối là cô ta, không phải là Bạch Ly



Cho dù là kiếp này người con gái hắn gặp gỡ trước là cô, cho dù là giữa bọn họ đã làm ra loại chuyện nam nữ thân mật như vậy. Cô biết, hắn đối với cô chẳng qua là nảy sinh hứng thú nhất thời mà thôi. Đến một lúc nào đó, mạch truyện sẽ quay trở lại quỹ đạo ban đầu của nó. Đến lúc đó người bị vứt bỏ một lần nữa sẽ là cô. Kẻ đáng thương cuối cùng vẫn sẽ chỉ có mình Bạch Ly cô mà thôi.

Trong câu chuyện này đã định sẵn Phương Ly Nhi mới là nữ chính, còn cô vĩnh viễn chỉ sắm vai nữ phụ độc ác mà thôi.

Nếu đã biết trước kết cục, hà cớ gì lại phải bắt đầu?

Người đàn ông này không thuộc về cô. Cho dù là kiếp trước, kiếp này hay là kiếp sau đi chăng nữa...

Bạch Ly luôn tự nhắc nhở bản thân mình như vậy. Cho dù là trầm luân trong hoan ái hay là lời nói mật ngọt đầu môi lúc này của Uông Tử Thần. Cô cũng sẽ không sa vào thêm một lần nào nữa bẫy tình của người đàn ông này giăng ra.

Nghĩ đến đây, lồng ngực Bạch Ly có chút đau nhói. Giống như những chuyện ở kiếp trước, có những chuyện cô vẫn chưa hiểu hết về người đàn ông này.

Bỗng nhiên bàn tay của Uông Tử Thần tóm chặt lấy cánh tay đang làm loạn của cô trên ngực mình, kéo cô ngồi vào lồng ngực rộng lớn của hắn. Cổ họng nóng rực chạy thẳng lên đại não, từ khi nào hắn lại khó kiểm soát bản thân đến như vậy?

Người con gái này chỉ cần chạm vào, sờ nhẹ qua là đã dễ dàng đánh thức được hắn. Hắn cũng không hiểu tại sao hắn đặc biệt để tâm tới cô, ại sao cô gái lại đặc bicó sức hút đặc biệt với hắn như vậy?

Hắn biết cô chỉ là đang khiêu khích hắn mà thôi. Cô quả nhiên là đang muốn thử lòng hắn, cô đang muốn lạt mềm buộc chặt với hắn. Rõ ràng khiến

Dáng vẻ của tiểu yêu tinh nhỏ này cho dù là khóc hay cười, từng cử chỉ ánh mắt cũng đều thật sự rất dụ dỗ mê người khiến hắn không ngừng bị cô hấp dẫn. Nếu như có thể bắt về làm ấm giường mỗi đêm xem ra cũng không tệ.

Chuyện này là do cô khơi mào trước, trinh tiết đời trai đáng giá ngàn vàng. Hắn nhất định phải bắt cô chịu trách nhiệm đến cùng.

Định ăn hắn xong rồi không chịu trách nhiệm à? Nhưng vô ích thôi, cô trốn mà được à?

Cô ngồi trên đùi hắn, nơi tư mật tiếp xúc với vật to lớn bên dưới, sự cọ xát này khiến thân thể Bạch Ly run rẩy. Cô nghiêng đầu không dám nhìn thẳng vào gương mặt tà mị giống như dã thú đang nhăm nhe con mồi trước mắt kia.

Hắn không biết rằng người hắn đang ôm trong lòng ghét bỏ hắn thế nào, muốn quay sang tát vào mặt hắn mấy cái. Muốn đay nghiền mắng chửi hắn là tên khốn lưu manh trong lòng.

Nhưng cô đè nén lại bản thân, cô đối đầu với hắn chẳng khác gì như lấy trứng chọi với đá. Có chửi hết hơi cũng không thể khiến hắn ta rụng mất cọng tóc nào. Ngược lại người chịu thiệt từ qua đến giờ hình như chỉ có mỗi bản thân có mà thôi.

Cô còn chưa kịp chạy, Uông Tử Thần đã nắm lấy cằm của cô xoay qua, ép cô nhìn thẳng vào mặt hắn, hung hăng hôn vào môi cô, nhanh như chớp ngậm lấy chiếc lưỡi ướt át bên trong, quấn lấy cũng chơi đùa.

Con mẹ nó! Anh ta một lời không hợp liền hôn.

Bàn tay to lớn thô ráp chầm chậm vuốt ve chạm lấy một bên bầu ngực khiến cô nức nở. Từ hôm qua đến giờ anh ta chơi đùa nơi đó khiến nó đã sưng đau lên không ít.

Uông Tử Thần rất thái, hắn chỉ gặm cắn một bên ngực cô khiến một bên bị sưng đỏ hơn bên còn lại.

Dục vọng và thứ đó trỗi dậy khiến đầu lưỡi hắn cảm thấy thực sự rất khó chịu. Hắn tựa đầu lên vai Bạch Ly, mút một dấu hôn đỏ chót lên xương quai xanh quyến rũ.

- Tôi việc gì phải để ý đến cô ta? Tôi hiện tại chỉ có hứng thú với một mình em thôi. Bên dưới này của tôi cũng chỉ ***** *** với một mình em thôi. Em không cảm nhận được à?

Sao cô lại không cảm nhận được chứ?

Da thịt kề da thịt sinh ra một loại phản ứng thân thể, hơi thở nóng rực từ phía người đàn ông đang không ngừng truyền đến cô. Nơi cự long to lớn khiến người ta vừa nhìn thấy liền thót lên đầy kinh ngạc nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh. Nơi đó đang không ngừng trướng to lên bên dưới như muốn đi vào bên trong nơi ấm áp của cô. Bạch Ly cảm thấy hơi thở dục vọng đang không ngừng tỏa ra từ người đàn ông nguy hiểm này.

Dụ vọng của người đàn ông này quả nhiên cũng thật sự rất mãnh liệt. Một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại, cho dù có phản kháng cũng vô ích thôi, hắn sẽ không buông tha cho con mồi đã nhắm trúng, chi bằng cứ mặc được quần áo vào người đã rồi tính.

- Có muốn tôi chăm sóc luôn một bên ngực còn lại của em không? Một bên sưng lên như vậy thì thật là không đẹp tí nào.

Hắn ta giả vờ thương xót cái gì chứ? Nếu như không phải vì hắn ta, cô đã không phải khổ sở như thế này rồi.

- Hức, không... Tôi không muốn.

- Em thật sự không muốn sao?

Hắn chạm tay lên một bên ngực còn lại khẽ vân vê đầu ti, bên dưới chà xát trước *** ***** kích thích. Toàn thân thể Bạch Ly nóng ran lên, hơi thở như mềm nhũn, cô muốn bỏ chạy khỏi nơi đây nhưng không kịp nữa rồi.

Ngay khi Bạch Ly nghĩ rằng sáng nay cô nhất định không thoát được khỏi thêm một trận mây mưa với Uông Tử Thần thì bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.

- Tư Lệnh...

- Lại có chuyện gì nữa?

- Bên phủ Đốc Quân mới gọi sang, báo là Đàm Đốc Quân xảy ra chuyện, kêu Ngài sang đó ngay lập tức.

- Mẹ kiếp! Sao hắn ta toàn gây chuyện rồi báo tôi lúc người ta đang vui vẻ không vậy?

- Được rồi, em nghĩ ngơi chút đi. Tôi đi một chút, rất nhanh sẽ quay về ngủ với em.

Ai cần hắn ngủ cùng chứ?

Uông Tử Thần có chút luyến tiếc đặt lên trán cô một nụ hôn. Giống như một lời hứa hẹn, khi mặt trăng lên cao hắn sẽ quay trở về để ôm cô trong vòng tay này.

Hôn xong, Uông Tử Thần cứ thế đứng dậy tiến đến phía tủ lấy quần áo mới trong đó ra thay. Đây là lần đầu tiên Bạch Ly được tận mắt trông thấy cách mà Uông Tử Thần mặc quân phục. Màu áo xanh thẫm đặc trưng của quân đội, trên vai đính năm huy hiệu ngôi sao vàng, chứng tỏ người đàn ông này hiện tại đã leo lên hàng ngũ cao nhất, đứng ngang hàng với Đốc Quân Đàm Hiện trong quân đội.

Một điều mà không phải con người nào ở độ tuổi như anh ta cũng làm được.

Khi anh ta khoác lên bộ quân phục Tư Lệnh thường ngày, giống như biến thành một con người khác vậy. Không còn bộ dạng cảm thú vô sỉ giống như lúc ở trên giường mà thay vào đó là dáng vẻ đạo mạo, uy lãnh còn toát lên khí chất vô cùng uy quyền.

Cảm thấy ánh mắt cô đang say sưa nhìn mình, môi mỏng Uông Tử Thần khẽ cong lên, vô sỉ mà nói:

- Tôi đẹp trai hơn khi mặc quân phục sao? Từ nãy đến giờ em đã nhìn tôi hơn năm phút rồi.

- Không đẹp trai hơn. Trông anh chỉ trông đỡ cầm thú hơn mà thôi.

Hắn cúi người, áp sát mặt mình nhìn thẳng vào mắt cô, luồn tay vào eo thon nhỏ bé bổng cô lên cao đặt lên bồn tắm.

- Em nên cẩn thận lời nói của mình, không biết chừng tối nay em sẽ phải khóc lóc van xin tên cầm thú này dừng lại đấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.