Mục Dương thấy Mục Nhĩ đứng cùng Mục Nhân Chương liền nói mấy câu rồi đi về.
Từ nhỉ lớn lên ở đây, Nhiễm Tái Tái phát hiện, trên người Mục Nhĩ có rất nhiều thứ đều di truyền từ Mục Nhân Chương.
Một đôi vợ chồng già, thỉnh thoảng con cháu thường đến thăm, thật hạnh phúc.
Nhiễm Tái Tái hy vọng, sau này cậu ta và Mục Nhĩ cũng có thể giống như ông bà ngoại của cô.
Sau khi ăn cơm, Mục Nhân Chương vào vường ngắm hoa, nghỉ trưa. Mỗi ngày Cao Sênh Anh đều có người tìm đánh bài, rất nhanh liền ngồi đủ một bàn bốn người, Cao Sênh Anh bắt đầu hoạt động giải trí thường ngày.
Ăn cơm xong Mục Nhĩ rửa chén, đây là công việc thường ngày của cô, sau khi ăn cô muốn về thăm ba.
“Tiện Nhân, cậu về đi, tôi muốn đi thăm ba tôi.” Ra khỏi nhà họ Mục không lâu, Mục Nhĩ sợ làm ảnh hưởng công việc của Nhiễm Tái Tái, muốn tự mình đi.
Nhiễm Tái Tái hừ lạnh: “Cậu đi thăm ba cậu chẳng lẽ cần nói chuyện bí mật gì sao? Sao lại phải kiêng dè?”
Mục Nhĩ nhìn cậu ta đầy kỳ quái: “Không có!”
Nhiễm Tái Tái nhún vai: “Không có vậy cậu đuổi tôi đi làm gì?”
Mục Nhĩ nhụt chí: “Không phải tôi sợ cậu chậm trễ công việc sao?” Một ngày ở chung một chỗ với Nhiễm Tái Tái, nếu đàn anh biết, có tức giận hay không?
“Đúng rồi Tiện Nhân, cậu không cần lo lắng cho tôi, hiện tại tôi.....” Nghĩ đến đàn anh, Mục Nhĩ liền nghĩ Nhiễm Tái Tái vẫn chưa biết chuyện.
Có thể nói sao......Mặc kệ, nói ra có gì phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-phi-tinh-tham-gia-dua-gion-cuoi-that/575283/chuong-84-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.