Đối với khoản tiền kia Đường Tiểu Náo chấp nhất muốn trả lại anh, Phong Dã Hồi xem như hiểu được “Ừ, hôm nào tôi tới tìm cô, cô có thể đi được rồi.”
Đường Tiểu Náo đứng im tại chỗ, bối rối, trong đầu cô không có bất kỳ ý tưởng nào, nếu như cô rời đi, ngộ nhỡ anh xảy ra chuyện thì làm sao? Nửa năm trước Trì Mộc Nhiên phải chạy tới bệnh viện còn không phải do anh trai cô ngộ độc rượu sao, may mắn cấp cứu kịp thời, rửa dạ dày mới có thể lượm về một cái mạng. Cô cũng không muốn buông tay mặc kệ, vừa suy nghĩ liền đi tới phòng khách chuẩn bị thức đêm canh chừng người say rượu, ngày mai trời sáng rồi rời đi.
Lúc đầu cô còn chơi điện thoại, điện thoại hết pin, cô liền mở ti vi xem, mở âm lượng nhỏ nhất, xem một chút, không biết ngủ thiếp trên ghế sa lon từ lúc nào.
Phong Dã Hồi biết cô không rời đi, cũng không còn hơi sức để quan tâm tới cô, liền mơ màng ngủ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Phong Dã Hồi mở mắt nhìn một vòng liền ấn nút nghe.
Đầu dây bên kia nói mấy câu liền cúp máy.
Phong Dã Hồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, thấy ti vi còn mở, lúc này mới nghĩ tới người ngày hôm qua vẫn chưa rời đi liền đi về phía ghế sa lon trong phòng khách.
Đường Tiểu Náo như con mèo đáng thương nằm cuộn trên ghế sa lon, trên người không đắp chăn, có lẽ là lạnh nên ôm chặt gối không buông, không có một chút hình tượng của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-phi-tinh-tham-gia-dua-gion-cuoi-that/575264/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.