Thật sự Mục Tùng rất ít khi ở nhà ăn cơm, chỉ có chủ nhật khi Mục Nhĩ về ông mới về nhà.
Cơm còn hơn nửa chén, Mục Nhĩ đứng dậy “No rồi”. Đứng dậy rời khỏi phòng ăn, cô sợ nếu cô tiếp tục ăn sẽ không khống chế được mà cầm chén ném vào hai mẹ con nhà kia.
Mục Nhĩ lên lầu tắm rồi lên giường nằm, Mục Tùng đi lên gõ cửa.
Giữ nguyên bộ dáng không động, hai mắt Mục Nhĩ nhìn chằm chằm vào cuốn sách nhưng trong lòng lại ấm áp, ba cô vẫn biết đi lên quan tâm an ủi cô, biết trong lòng cô không thoải mái.
Giơ tay vuốt mái tóc ẩm ướt của Mục Nhĩ, Mục Tùng khẽ thở dài, Mục Nhĩ không đành lòng làm khó ông, ngẩng đầu nói với ông “Ngày mai bạn con mời dự tiệc, trưa con không ở nhà ăn cơm, có thể buổi tối mới quay về.”
“Mục Tùng khẽ “ừ”.
Mục Nhĩ cười giống như khi còn nhỏ hỏi ba cô “Ba không có gì muốn nói với con sao?”
Nhìn bộ dáng ba như vậy, Mục Nhĩ đoán được, có lẽ ba cô không biết nói những lời quan tâm an ủi cô….ha ha, Mục Nhĩ vỗ vai Mục Tùng “Ba Mục, mặc dù ba không nói nhưng qua ánh mắt của ba con có thể cảm nhận được, thật ra thì ba rất thích con!”
Sắc mặt Mục Tùng cứng đờ nhưng vẫn mở miệng “Mục Nhĩ, Mễ Hi nói con bé muốn quen Nhiễm Tái Tái.” Vừa rồi còn ở dưới lầu cầu xin ông rất lâu.
Mục Nhĩ vừa nghe liền trầm mặt, đẩy Mục Tùng ra khỏi phòng “Con mệt rồi, ngủ ngon.”
Lỗ mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-phi-tinh-tham-gia-dua-gion-cuoi-that/575253/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.