“Tiểu Mục Nhĩ, đi ra ngoài.” Giọng nói của anh cực kỳ kiên nhẫn.
Mục Nhĩ lại nói “Đàn anh, em không đi.”
Bước chân đi tới dưới vòi sen, có chút rung động nâng cánh tay nhỏ lên, ôm chặt người đứng dưới vòi sen.
Cô chính là yêu người đàn ông này, cô đã chuẩn bị kỹ bị anh ăn!
Hung hăng trấn an tâm lý, cánh tay ôm Mạc Diệp Thanh càng thêm dùng sức, ôm chặt hơn một chút.
Cô nghĩ thông suốt cũng tốt, nếu cô không quan tâm, Mạc Diệp Thanh sẽ rất nhức đầu.
“Tiểu Mục Nhĩ, anh đã cho em cơ hội rời khỏi đây, anh hỏi lại một lần nữa, em có rời đi hay không?”
“Không đi.”
Hạ quyết tâm, kiên quyết lắc đầu.
Mạc Diệp Thanh cố gắng duy trì lý trí “Tiểu Mục Nhĩ, không đi sẽ không còn cơ hội nữa.”
Gật đầu, hiểu được!
Ôm ngang người cô, sải bước đi về phía phòng ngủ, đặt người lên giường, Mạc Diệp Thanh ở trên đỉnh đầu cô, đôi mắt ửng hồng, hình như vừa muốn nói lại vừa không muốn nói.
Lý trí nói cho anh biết, như vậy “không bằng cầm thú”.
Vừa vặn lại nói cho anh biết, muốn cô, muốn cô, nhất định phải là cô!
Mục Nhĩ thấy đàn anh không có ý định hành động, bản thân ngượng ngùng, có cảm giác tội lội, nhưng không phải là tà mị, cô đây là chiếm tiện nghi của đàn anh, đây là “lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”
Đỏ mặt đưa tay ôm chặt cổ Mạc Diệp Thanh.
Quý Tư nói, không nên nói nhảm, hành động mới là thực tế nhất.
“Đàn anh, em chuẩn bị xong rồi, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-phi-tinh-tham-gia-dua-gion-cuoi-that/262124/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.