“Đi thôi, anh đưa em về.” Đêm hôm khuya khoắt, anh đưa cô về vẫn yên tâm hơn.
Sau khi Mục Nhĩ nghe anh nói biểu tình mê mang, cô hẳn đã nhìn thấy anh không giống với bình thường cho nên mới muốn chạy trốn.
Ha ha, cô rất thông minh.
Vừa nghe thấy Mạc Diệp Thanh muốn đưa cô về, trong lòng vui vẻ, cánh tay không tự chủ được kích động ôm tay Mạc Diệp Thanh “Thật sao?”
Mạc Diệp Thanh đau đầu “ừ” một tiếng, không dám nhìn vào mắt cô.
Ánh mắt cô tràn đầy sung sướng, làm cho anh nhịn không được bị cuốn hút vào, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
“Đàn anh, anh cố ý đưa em về sao?” Mục Nhĩ chớp hai mắt, chờ đợi câu trả lời của Mạc Diệp Thanh.
Cho đến nay, Mục Nhĩ rất yêu mến Mạc Diệp Thanh, Mạc Diệp Thanh chưa từng đáp lại cô, nghĩ lại, từ lần ăn cơm ngủ chung kia, dường như đàn anh đối với cô cũng như bình thường!
Tự động bỏ qua đoạn tông xe không vui, lần kia đàn anh bị tiện nhân chọc cho tức giận.
Như con thỏ nhỏ vui sướng, Mục Nhĩ duy trì tư thế kéo cánh tay Mạc Diệp Thanh, rụt rè đã bị quăng vào chín tầng mây, vừa rồi cũng do cô quá rụt rè, mới thiếu chút nữa lạc mất đàn anh.
Một luồng sóng nhiệt bay thẳng vào bộ não, Mạc Diệp Thanh kìm lòng không được ngừng bước chân.
Chết tiệt, rốt cuộc Lộ Thần Tây bỏ bao nhiêu thuốc, anh dùng nước lạnh khống chế được một chút, bây giờ lại bắt đầu phát tác.
“Đàn anh, anh làm sao vậy?”
Trong chớp mắt, sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-phi-tinh-tham-gia-dua-gion-cuoi-that/262120/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.