Nhiễm Tái Tái vừa đưa Mục Nhĩ đến trước cửa nhà Mục Nhân Chương thì điện thoại của Mục Nhĩ vang lên.
Số lạ, đầu ngón tay ấn nút nghe. Tâm tình không tốt, Mục Nhĩ không nói chuyện chờ đối phương nói chuyện, đối phương cũng kỳ quái, một lúc lâu vẫn không nói nửa chữ.
Lấy điện thoại ra nhìn, vẫn đang trong cuộc trò chuyện, Mục Nhĩ tức giận “alo”, không lâu sau đầu dây bên kia liền cúp điện thoại.
Không giải thích được!
“Ai vậy?” Nhiễm Tái Tái ngồi bên cạnh tháo dây an toàn cho Mục Nhĩ, mắt nhìn điện thoại cô hỏi.
“Không có người nói chuyện.” Hữu khí vô lực, Mục Nhĩ rất không vui.
Hai người xuống xe, Nhiễm Tái Tái giữ chặt Mục Nhĩ, nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, mặc dù không khóc nữa nhưng bộ dáng rất đáng thương “Tiểu Mục Nhĩ, tôi không thể cứ như vậy đi vào, nếu không ông bà ngoại sẽ cho rằng tôi bắt nạt cậu.”
Không chút khách khí trừng mắt nhìn người đang cười cợt nhả trước mặt, Mục Nhĩ xoay người đi vào nhà “Vốn dĩ cậu chính là người bắt nạt tôi còn muốn chống chế.”
Theo sát phía sau, Nhiễm Tái Tái bắt kịp Mục Nhĩ lại bắt đầu dụ dỗ “Ai bắt nạt cậu chứ, đừng quên, tôi là người trả tiền bồi thường sửa xe đấy!”
Mục Nhĩ lập tức đứng nghiêm, chỉ vào cái mũi Nhiễm Tái Tái cảnh cáo “Không được để cho ông bà ngoại tôi biết rõ chưa?”
Người già yêu thương quan tâm, ông ngoại lo lắng, bà ngoại sẽ nhắc nhở cô,
“Tiền kia xem như tôi mượn cậu, chờ khi tôi có tiền sẽ trả lại cậu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-phi-tinh-tham-gia-dua-gion-cuoi-that/262115/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.