Nhiễm Tái Tái vừa đưa Mục Nhĩ đến trước cửa nhà Mục Nhân Chương thì điện thoại của Mục Nhĩ vang lên. Số lạ, đầu ngón tay ấn nút nghe. Tâm tình không tốt, Mục Nhĩ không nói chuyện chờ đối phương nói chuyện, đối phương cũng kỳ quái, một lúc lâu vẫn không nói nửa chữ. Lấy điện thoại ra nhìn, vẫn đang trong cuộc trò chuyện, Mục Nhĩ tức giận “alo”, không lâu sau đầu dây bên kia liền cúp điện thoại. Không giải thích được! “Ai vậy?” Nhiễm Tái Tái ngồi bên cạnh tháo dây an toàn cho Mục Nhĩ, mắt nhìn điện thoại cô hỏi. “Không có người nói chuyện.” Hữu khí vô lực, Mục Nhĩ rất không vui. Hai người xuống xe, Nhiễm Tái Tái giữ chặt Mục Nhĩ, nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, mặc dù không khóc nữa nhưng bộ dáng rất đáng thương “Tiểu Mục Nhĩ, tôi không thể cứ như vậy đi vào, nếu không ông bà ngoại sẽ cho rằng tôi bắt nạt cậu.” Không chút khách khí trừng mắt nhìn người đang cười cợt nhả trước mặt, Mục Nhĩ xoay người đi vào nhà “Vốn dĩ cậu chính là người bắt nạt tôi còn muốn chống chế.” Theo sát phía sau, Nhiễm Tái Tái bắt kịp Mục Nhĩ lại bắt đầu dụ dỗ “Ai bắt nạt cậu chứ, đừng quên, tôi là người trả tiền bồi thường sửa xe đấy!” Mục Nhĩ lập tức đứng nghiêm, chỉ vào cái mũi Nhiễm Tái Tái cảnh cáo “Không được để cho ông bà ngoại tôi biết rõ chưa?” Người già yêu thương quan tâm, ông ngoại lo lắng, bà ngoại sẽ nhắc nhở cô, “Tiền kia xem như tôi mượn cậu, chờ khi tôi có tiền sẽ trả lại cậu.” Nói xong Mục Nhĩ liền đi vào trong nhà. Được, cô nhóc cũng có lòng tự trọng, cậu không nói gì, cô yêu cầu thế nào liền như thế, Nhiễm Tái Tái đi theo cô vào trong nhà. “Tôi đã về đến nhà rồi sao cậu còn chưa đi?” Sắc mặt Mục Nhĩ không tốt lắm. Cao Sênh Anh xuất thân từ con nhà địa chủ, nổi tiếng là con gái nhà quyền quý “Người ta đưa cháu về, cháy không mời người ta uống một chén trà sao?” Người tới là khách, nào có ai đuổi khách đi chứ. Ở đây tất cả mọi người đều khoan dung tính tình của cô, cô không quan tới lễ tiết gì, quay đầu đi không để ý tới Nhiễm Tái Tái. Nhiễm Tái Tái không tiếp tục đi theo, đi tới trước mặt Mục Nhân Chương và Cao Sênh Anh cười “Ông bà ngoại, cháu xin phép về trước, hôm nào cháu lại đến chơi.” Mục Nhân Chương có ấn tượng rất tốt với Nhiễm Tái Tái, còn tiễn ra tận cổng, Mục Nhĩ ở lỳ trong phòng không chịu đi ra. “Tiểu Tai, Tái Tái đối với cháu rất tốt.” Là người từng trải, Mục Nhân Chương có thể nhìn thấy rõ, ánh mắt Nhiễm Tái Tái nhìn Mục Nhĩ không bình thường. Một người có thể giả mạo mọi thứ, duy chỉ có ánh mắt là không thể che giấu được, ánh mắt Nhiễm Tái Tái nhìn Mục Nhĩ là cái nhìn yêu thương say đắm. “Ông ngoại!” Mục Nhĩ kháng nghị lời Mục Nhân Chương nói. Rốt cuộc vẫn là nuông chiều cô, Mục Nhân Chương cười cười “Được rồi được rồi, ông đi ngủ, cháu làm gì thì làm đi.” Bình thường Mục Nhân Chương và Cao Sênh Anh ngủ rất sớm, hôm nay bởi vì cố ý đợi cô nên mới ngủ trễ, Mục Nhĩ đưa Mục Nhân Chương đi về phòng ngủ “Tranh thủ thời gian ngủ đi.” Tối chủ nhật quay lại trường học, chuẩn bị đi về phía phòng tự học, điện thoại trong túi lại vang lên, lúc này Mục Nhĩ nhớ kỹ “đàn anh”. Mục Nhĩ đưa điện thoại tới bên tai còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia Lộ Thần Tây đã mở miệng trước “Rốt cuộc cũng gọi được điện thoại cho người sống rồi!” Mục Nhĩ “.......” “Đàn em, cứu mạng, anh sắp teo rồi, những tên kia không có lương tâm cũng không trông nom đàn anh sống chết thế nào, em có thể giúp anh mua thuốc hạ sốt và thuốc cảm mạo đưa tới cho anh được không?” Nhét giấy vào lỗ mũi, Lộ Thần Tây tràn đầy giọng mũi nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]