Cô nên nằm thẳng người? Hay là cứ nằm nghiêng như vậy vụng trộm nhìn đàn anh? Hay là rụt rè một chút, xoay lưng về phía đàn anh? Như vậy có bất lịch sự quá hay không?
Mặc kệ, dù sao đàn anh cũng không biết, cô sẽ nghe theo trái tim mình, cứ như vậy nhìn anh!
“Phốc......”
“Ngủ đi.”
Xoay người nằm nghiêng ôm eo cô, Mục Nhĩ không phòng bị nên bị dọa sợ.
Ngay cả hô hấp cũng trở nên mất tự nhiên? Đây đối với cô mà nói......Quả thực là dày vò!
Mạc Diệp Thanh cũng rất bất đắc dĩ, cô nhóc kia, sao lại khác người như vậy.
Bỏ đi, anh vẫn là nên ngủ đi, nếu không cô sẽ không cách nào ngủ được.
Đối với cô, xem như đã gỡ bỏ phòng bị sao? Đây gọi là “cảm giác an toàn” sao? Hẳn là không phải? Ha ha.
Nhẹ nhàng ngủ, lúc hạ thân động thật ra Mạc Diệp Thanh biết rất rõ.
Mục Nhĩ rất cẩn thận, đợi cho tiếng hít thở đều đều vang lên, cô mới cẩn thận lấy điện thoại của mình ra, sao cô có thể buông tha cơ hội để chụp một tấm hình tốt như vậy chứ!
Bởi vì vừa mới đi ngủ trong tình trạng kỳ quái, từ lúc đi vào căn phòng này, giày trên chân cô vẫn chưa được cởi ra, lo sợ giày sẽ ma sát với mặt thảm phát ra âm thanh, trước tiên cởi giày rồi với áo khoác, móc điện thoại ra, điều chỉnh camera thành chụp ban đêm.
Mùi thơm ngát phả tới gần, chân mày Mạc Diệp Thanh nhíu lại.
Cầm điện thoại điều chỉnh góc độ, quỳ gối trên mặt thảm, nghiêng đầu, ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-phi-tinh-tham-gia-dua-gion-cuoi-that/262106/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.