Ngày ba mươi tết, từ sáng sớm trong nhà đã có rất nhiều người lui tới, họ hàng nhà họ Hà cũng không ít, vào lúc này đặc biệt trở nên náo nhiệt. Hà Phỉ Phỉ cùng chơi và nói chuyện cho tới trưa, sau đó nhớ tới đã mấy ngày rồi không đăng chương mới lên, vì vậy buổi chiều liền đi lên lầu, vùi đầu ở trong phòng gõ chữ.
Đến hơn năm giờ, cô đã viết xong một chương dài khoảng hơn chín ngàn chữ, đăng lên sau đó duỗi lưng một cái, vừa cầm điện thoại lên thì nhìn thấy tấm hình mà Cố An Thành gửi tới.
Trên bàn để mấy đĩa đồ ăn rất bắt mắt, ánh đèn phía trên chiếu xuống, nhìn vô cùng ngon miệng. Hà Phỉ Phỉ cười cười, nhanh chóng nhắn mấy dòng.
Vương Bát Chi Khí: một mình anh ăn à?
Ba Đạt: không phải. Đợi lát nữa để vào bình giữ nhiệt, rồi cầm tới viện dưỡng lão ăn cùng với mẹ.
Hà Phỉ Phỉ nhìn này dòng chữ này thật lâu, rồi mới trả lời lại: sẽ có một ngày chúng ta đón dì về nhà, rồi cùng ăn bữa cơm tất niên!
Ba Đạt: ừ, em cũng đã ăn tối rồi chứ?
Vương Bát Chi Khí: còn sớm mà, nhà em hàng năm đều hơn bảy giờ mới bắt đầu ăn, em vừa mới viết xong một chương, định nghịch điện thoại thả lỏng một chút.
Ba Đạt: sao hôm nay chăm chỉ như vậy
Vương Bát Chi Khí: ╭(╯^╰)╮ trước khi gặp anh em cũng là một cô gái chăm chỉ, mỗi ngày viết đều đặn sáu ngàn chữ, có biết không!
Ba Đạt: 【 mỉm cười 】
Vương Bát Chi Khí: đều tại anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-phi-thong-minh/1478555/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.