Đã sống hai mươi lăm năm trên đời, Hà Phỉ Phỉ đã từng bị sàm sỡ, quấy rối không phải là ít, thậm chí lúc học cấp ba trên lối đi bộ đã gặp không ít người biến thái, nhưng mà toàn bộ cộng lại cũng không đáng ghét bằng cái tên Chu Trình ở trước mắt này.
Nếu Hướng Nhuỵ đã đưa anh ta về, nói rõ là hai người có ý định phát triển hơn một chút đúng không? Hướng Nhuỵ đang tắm, anh ta lại quay người qua quang minh chính đại trêu chọc cô, cái mặt này ______ cũng quá lớn mật rồi.
Sáng nay cô lại có thể nhìn nhầm, còn cảm thấy người đàn ông này cũng khá tốt, đúng là mắt bị mù.
Chu Trình nhìn thấy cô chăm chú nhìn anh ta mà không nói lời nào, cho là cô đã hiểu ra ý của anh ta và còn ngầm cho phép anh ta nữa,vì vậy anh ta móc cái danh thiếp ra, "Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có số điện thoại di động của tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi." Nói xong, anh ta cười cười mập mờ với Hà Phỉ Phỉ.
Hà Phỉ Phỉ giật giật mí mắt một cái, đúng lúc này Hướng Nhuỵ mặc áo ngủ đi tới cửa phòng, "Phỉ Phỉ, cậu dọn hành lý đi đâu à?"
Hà Phỉ Phỉ thở dài, "Nhụy à, cái anh Chu này cũng quá nhiệt tình rồi, tuyệt đối không cảm thấy phiền khi mình quấy rầy hai người ở cùng một chỗ, lại còn cố tình nhét danh thiếp vào trong tay của mình, để cho mình có thể liên lạc với anh ta bất cứ lúc nào, anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-phi-thong-minh/1478548/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.