Chiều thứ Ba, Phó Ngôn Chân chở cô đến sân bay. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, để mở hai cúc áo trên. Tay áo được xắn lên một cách tùy tiện, cẳng tay lộ ra gầy mà khỏe, gân xanh nổi rõ. Người anh toát ra hơi thở lạnh lùng. Trên cổ tay vẫn còn đeo sợi dây màu đỏ mua trên chùa.
Tăng Như Sơ thấy anh đeo cái dây có phần ẻo lả này chắc chắn sẽ bị đám bạn cười chê. Có khi còn bị chính nhân viên trong công ty cười thầm sau lưng chứ nào dám cười ngay trước mặt anh. Cùng là phận đi làm thuê, ít nhiều gì cũng có vài điểm chung.
Nghĩ đến chuyện anh bị người khác trêu chọc xì xầm, cô bất giác cười thành tiếng. Phó Ngôn Chân nghe thấy nghiêng mặt ngó cô. Nhìn khuôn mặt tươi tắn kia bèn cụp mắt tập trung lái xe, nhưng thật ra vẫn hơi bực bội trong lòng.
Giang Thành hôm nay trời nắng đẹp. Ánh mặt trời dìu dịu không làm chói mắt người đi đường. Nếu sắc vàng rực hơn lại thành chói gắt, mà nhạt hơn lại ra ảm đạm. Cây cối hai bên đường xanh tươi, xe cộ qua lại thưa thớt, gió mơn man mang theo cả hương vị tươi mát của cỏ cây. Một ngày thật nhẹ nhàng khoan khoái.
Thời tiết ở Bắc Thành cũng đẹp không kém. Bà nội kể với cô trong nhóm wechat gia đình rằng hôm nay ông nội dẫn Vỏ Dưa đi dạo, đến lúc về nhà nóng quá nên chỉ mặc mỗi cái áo cộc tay.
“Cái ông già này không sợ bị cảm.” Sau cùng bà nội còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-nganh/3360564/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.