Cánh cửa dẫn ra ban công từ phòng khách không đóng, gió lùa thẳng vào. Tăng Như Sơ tỉnh dậy trong cơn gió mát lành, mở mắt ra thấy mình đang ngủ trong vòng tay của Phó Ngôn Chân. Sợ cô ngã nên anh không dám nhúc nhích, cứ vậy vòng tay ôm sau lưng cô.
Có đôi khi không gian giống với thời gian, chỉ cần dồn lại là được. Anh lùi vào trong, em lại lấn tới, như vậy vừa khít với đôi ta.
May rằng sô pha ở nhà anh rất rộng, hai người nằm lên cũng không bị chật. Mà sô pha này còn mềm mại hơn cả cái giường của Tăng Như Sơ ở Bắc Thành. Rõ là tối qua Tăng Như Sơ đã ngủ một giấc, nhưng trận khóc vừa rồi đã làm cô cạn kiệt sức lực, cứ vậy ngả vào lòng Phó Ngôn Chân thiếp đi, mà còn ngủ rất sâu.
Sau khi Phó Ngôn Chân tỉnh lại cũng không đánh thức cô, cứ để kệ cô dựa vào mình. Thành thực mà nói thì cảm giác này làm anh có đôi chỗ không chịu nổi, người anh cứ nóng ran lên, cổ họng khô khốc.
Tăng Như Sơ hơi ngẩng đầu lên là có thể thấy được gương mặt Phó Ngôn Chân. Anh cũng đang cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thản nhiên bình tĩnh, tất cả cảm xúc cùng dụ/c vọng đều được thể hiện trong đôi mắt ấy, không chút che giấu. Vả lại tính anh vốn kiêu ngạo phớt đời thành thử ánh nhìn lúc nào cũng lạnh nhạt không cảm xúc.
Anh chẳng thiếu thứ gì, cũng chẳng để ý đặc biệt đến thứ gì, tựa như không ai, không việc gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-nganh/3360562/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.