Tăng Như Sơ cứ nhìn mãi vào tấm bưu thiếp trên tay, lớp màng nước trong mắt dâng lên đầy tràn qua bờ mi. Một giọt nhỏ xuống thấm ướt chữ “Chân”. Nét mực nhòe đi lan dần theo vệt nước, như được phủ thêm một lớp màu xám trắng. Nhìn kỹ lại càng thấy giống đôi cánh chim, nhưng không thể cất cánh bay bởi sương mù vây quanh hay một cái gì đó đè nặng lên.
Lồng ngực cô trĩu nặng như bị một vật gì đó đè xuống.
Hai giờ sáng, Phó Ngôn Chân về đến Giang Thành. Anh đến thẳng quán bar của Thẩm Du, nơi không thiếu những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Nhóm người ở đó đã mời gọi anh rất nhiều ngày, cuối cùng hôm nay cũng mời được “cậu thiếu gia” kiêu ngạo này đến.
Quán bar phát những bản nhạc được phối lại bốc lửa hơn, từng tiếng trống nhịp như đập thẳng vào ngực người nghe. Đèn màu lia mấy đường chớp nhoáng ở mọi góc, một quả cầu ánh sáng khổng lồ treo phía trên chiếc mô tô Harley như giam nó trong những ánh đèn sặc sỡ.
Mai là thứ Hai đầu tuần, những người có mặt ở đây chẳng ai thuộc dạng hiền lành chăm chỉ. Dù gương mặt anh hiện vẻ ngông nghênh cợt nhả nhưng cũng chẳng có ai dám đến trêu chọc. Song lại không thiếu những ánh mắt lén lút trộm nhìn.
Thứ âm nhạc với tiết tấu dồn dập kia làm nhiệt độ cơ thể dần tăng cao, ngay lúc anh cúi xuống cởi bỏ mấy khuy áo thì có người vẫy tay hét lên, “Anh Phó!”
Men theo tiếng nói nhìn sang, anh thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-nganh/3360558/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.