Lúc này đã là mười một giờ tối. Ánh đèn tràn ngập mỗi một ô cửa sổ trong thành phố. Đèn trong phòng cô cũng bật sáng, ánh đèn màu vàng mật ong soi rõ cả màn hình. Ngay cả chiếc điện thoại cũng có ánh sáng riêng.
Cô biết rằng mình không bị hoa mắt, mà Phó Ngôn Chân thực sự đã ấn nút thích. Sau vài giây đờ đẫn, cô đặt điện thoại xuống và đi vào phòng tắm, đứng trước bồn rửa mặt, vốc nước lạnh để rửa sạch tinh chất còn thừa trên mặt, khiến bản thân bình tĩnh lại. Quay trở lại phòng ngủ, cô lấy hai chiếc khăn giấy lau khô nước trên mặt, bôi kem dưỡng da và kem mắt, thực hiện một vài bước chăm sóc da đơn giản.
Triệu Doãn Điềm thường gửi cho cô vài video chăm sóc da, mỗi lần gọi video cô nàng đều đang đắp mặt nạ nên Tăng Như Sơ cũng dần làm theo. Vả lại làn da cô rất đẹp, chỉ có lúc đi học ở Nhã Tập là da ở trạng thái xấu nhất vì phải chịu áp lực học tập rất lớn trong tình trạng tâm lý chưa ổn định, nên cô luôn bị nổi mụn trên trán. Bây giờ cô đã qua cái thời áp lực đủ đường đó nên da dẻ trắng nõn mịn màng, bảo rằng chạm nhẹ là vỡ cũng không ngoa. Hơn nữa mặt mũi cô vẫn còn nét thơ ngây, nếu không trang điểm còn bị nhận nhầm là sinh viên đại học.
Cô không có thói quen thức khuya nên đắp chăn chuẩn bị đi ngủ. Nhưng trong lòng vẫn còn rất nhiều băn khoăn bèn cầm chiếc điện thoại di động trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-nganh/3360550/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.