Tăng Như Sơ đúng thật không thể leo nổi, cô chưa từng trèo tường bao giờ, chưa kể bức tường này nào có thấp. Cô ngửa đầu nhìn Phó Ngôn Chân, bối rối không biết làm thế nào. Cậu ta lên đó rồi, còn cô thì sao đây. Chả nhẽ đứng chờ cậu ta ở cái nơi tối om này?
…
“Lên đây đi chứ?” Phó Ngôn Chân lại bắt đầu giở thói xấu trêu ghẹo cô.
“…”
“Chỗ này có chó đấy.” Cậu chép miệng nói tiếp, “Béc-giê Đức.”
“Tôi…tôi không lên được.” Tăng Như Sơ nhận thua.
Phó Ngôn Chân muốn cô nói ra câu này. Giơ tay lên che đi nụ cười hư hỏng, cười cho thỏa một lúc rồi lại thở dài, nhảy xuống dưới. Cậu ta tiến về phía cô. Đế giày dẫm lên vài chiếc lá khô vang lên những âm thanh giòn tan.
Cậu dừng ngay trước mũi giày cô, đứng nhìn từ trên cao, nhìn thật kỹ nét mặt oán giận của cô rồi mới cất tiếng cười khẽ, hích giày cô.
“Trèo lên lưng tôi đi.” Cậu bảo. Giọng nói nhẹ tênh như bện theo làn gió quấn quanh màng nhĩ của cô. Nghe rõ từng chữ như vậy rồi nhưng lại cứ như không thật. Cả câu chỉ ngắn gọn vài từ nhưng được thốt ra từ cái miệng xấu xa của Phó Ngôn Chân lại khiến người khác sợ hãi.
“…”
Trèo lưng cậu?
Tăng Như Sơ ngơ ngác nhìn cậu, không nói nổi nên lời.
Phó Ngôn Chân nhìn cô mãi vẫn không nhúc nhích lại chế nhạo, “Mình cậu lên nổi chắc?”
Tăng Như Sơ: “…”
Cô không thể tự trèo lên. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-nganh/3360529/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.