Thời gian phẫu thuật của Thẩm Lân Khê được ấn định vào ngày chủ nhật. Hôm thứ bảy Tăng Phồn Thanh ngồi trao đổi với bác sĩ nhưng vẫn không yên tâm, ông thấy bệnh viện này không tốt bằng các viện lớn. Trước đó, ông nói với Tăng Như Sơ rằng đây chỉ là “bệnh cũ”, nhưng đến khi Thẩm Lân Khê phải phẫu thuật thì vẫn lo lắng không nguôi.
Thứ bảy rảnh rỗi được nghỉ, ông tìm đủ mọi cách để lấy lòng vợ, chốc thì gọt táo, chốc lại bóc quýt, sau đó còn lên mạng tìm thực đơn hầm canh cho bà. Vậy nhưng Thẩm Lân Khê chỉ thấy phiền hà vì những việc làm này của ông, bà bực bội bảo ông nhanh về đi.
Tăng Phồn Thanh phải đi đàm phán một dự án, buổi tối phải lên máy bay, mai không thể ở viện túc trực đợi bà phẫu thuật. Sau khi Tăng Phồn Thanh về nhà giải quyết công việc, Thẩm Lân Khê mới quay sang nói với Tăng Như Sơ, “Bác trai cháu cứ như trẻ con vậy, nếu bác chết để xem bác ấy sống như thế nào.”
Khi ấy Tăng Như Sơ vẫn còn nhỏ, không hiểu ẩn ý đằng sau lời nói này, thấy bà nói vậy thì giật mình lo lắng, “Sao bác sẽ chết chứ?”
Thẩm Lân Khê nhìn nét mặt lo âu của cô cháu gái chợt buồn cười, lại giải thích, “Bác chỉ thuận miệng nói thôi, con người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, có thể bác sẽ chết trước bác trai, hoặc có khi bác ấy lại đi trước bác.”
Tăng Như Sơ đã từng nếm trải cảm giác sinh ly tử biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-nganh/3360524/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.